Lý Vân Tiêu cười nói:
– Những nữ hài tử như các nàng kén vợ kén chồng yêu cầu cũng quá cao đi. Hội tụ ở đây đều là trẻ tuổi tài tuấn gần như khắp trong thiên hạ. Các nàng còn không biết đủ. Chỉ Tuyền cô nương nếu như đi tới phủ thành chủ, mong hãy thay ta đưa một vật tới cho nàng béo Tuyết Cầu.
Tay hắn đưa ra một khối ngọc giản, dùng thần thức lạc ấn một vài tin tức, đưa cho Nạp Lan Chỉ Tuyền, nói:
– Rất khẩn cấp. Hy vọng có thể mau chóng đưa đến trong tay Khương Nhược Mai.
Nạp Lan Chỉ Tuyền ngẩn ra, lập tức hiểu rõ Lý Vân Tiêu đã biết được thân phận của Tuyết Cầu, có chút hồ nghi nói:
– Nàng béo này và Nhược Băng muội muội luôn không hợp mắt. Thậm chí đã nhiều lần dùng thủ đoạn không trong sáng đối phó với Nhược Băng muội muội. Nếu như Vân Tiêu công tử xem chúng ta là bằng hữu, vẫn mong không nên đi lại với nàng quá gần.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Yên tâm đi. Đây là một chút ân oán cá nhân giữa ta cùng Khương Nhược Mai. Làm phiền Chỉ Tuyền cô nương.
Nạp Lan Chỉ Tuyền cất ngọc giản xong, nói:
– Như vậy cũng tốt. Việc này không nên chậm trễ. Ta hiện tại liền đi tới phủ thành chủ luôn. Cáo biệt.
Hai người nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, lúc này mới ném ra kim chỉ nam, đi về phía nơi Ngân Nguyệt Tông dừng chân.
Nơi dùng chân ở một góc tương đối hẻo lánh, nằm ở trong rừng cây, bên cạnh ánh nước. Hoàn cảnh thật ra vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806404/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.