Lý Vân Tiêu cười nói:
- Bảo tàng thật sự còn tồn tại hay không còn chưa biết, cho dù còn thì ta cũng không đoạt lại các ngươi. Muốn ta xác minh đường cho các ngươi là chuyện nguy hiểm, không có năm mươi tỷ nguyên thạch ta sẽ không làm.
Tuân Tri Minh giận dữ, lạnh lùng nói:
- Năm tỷ, nếu không sẽ bắt Cẩn Huyên hội trưởng dẫn đường.
Cẩn Huyên tức giận toàn thân phát run, nhưng cũng không biết phải làm sao. Nghĩ đến chính mình trên đường đi đã thành vướng víu cho Lý Vân Tiêu, nội tâm khó chịu không thôi, nhưng lại cảm động rất lớn. Nàng cũng như Đinh Linh Nhi, đều là nữ trung hào kiệt, là nữ cường nhân trong thương minh, nhưng cho dù cường đại cũng chỉ là nữ lưu, thời điểm không có người vẫn biểu hiện ra mặt yếu ớt, khát vọng có người bảo vệ mình.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh xuống, nhiệt độ cũng giảm xuống theo tâm tình của hắn, các cao thủ cảm nhận hàn ý rõ ràng, trong nội tâm khiếp sợ không thôi.
Lý Vân Tiêu vươn tay ra, chỉ vào Tuân Tri Minh lạnh giọng nói:
- Ta có vài món chuyện thống hận nhất, một trong số đó chính là bắt bằng hữu rồi áp chế ta, trước kia đã từng có người làm chuyện này rồi, về sau đều bị ta chém giết cả nhà.
Hi!
Tất cả mọi người cảm nhận hàn ý thật lớn sinh ra trong lòng, tuy trong Thiên Võ Giới giết người diệt môn nhìn thấy không ít, mỗi ngày đều có phát sinh. Nhưng mà loại chuyện này lại sinh ra trong miệng một thiếu niên, lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806047/chuong-903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.