Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người đều im lặng, thật sự là đạo lý này, nhưng như thế nào cũng không nên nói ra, làm cho thể diện mọi người không còn gì cả a. Dù sao tất cả mọi người là nhân vật uy tín lâu năm, cũng không thể nói thực lực của ta mạnh nên ta chiếm được. Nào có kẻ nào trực lai trực vãng như hắn, ngay cả mặt nạ cũng không cần.
- Ha ha, đã nói!
Tễ Lâm cười to nói:
- Chúng ta cũng đừng nói đạo lý, ai có thực lực thì kẻ đó được phân bảo tàng, ta đây đồng ý!
Đàm Địa Quân nói:
- Hừ, lời nói mặc dù như thế, nhưng thực lực cũng phải xem mặt mà nói chuyện. Sư huynh kẻ hèn nà là Cửu Thiên Võ Đế, bảo tàng Bắc Đấu Tông ta muốn chín thành.
Lời đã nói như thế, bọn họ cũng chẳng muốn nói đạo lý cái gì cả, trực tiếp triển khai trận thế, bắt đầu chia cắt bảo tàng.
- Chê cười, nếu Trương tông chủ tự mình tới đây thì ta tự nhiên sẽ không nói cái gì... Tự nhiên hắn có thực lực đó.
Tễ Lâm lúc này bác bỏ:
- Nhưng nếu là thực lực hậu trường, Lôi Phong thương hội của ta chí ít có hơn mười tên cường giả Võ Đế, chẳng phải là muốn cầm chín thành chín?
- Đúng, Tễ hội trưởng đại nhân nói có lý!
Không chỉ người thế lực thương hội ủng hộ, ngay cả đám người Tuân Tri Minh cũng đồng ý. Bọn họ hiện tại là như thế, ai quyết nghị có lợi cho mình thì bọn chúng sẽ đồng ý.
Sát cơ trong mắt Đàm Địa Quân lộ ra, chậm rãi nói:
- Lần này phiền toái, đoán chừng phải chết rất nhiều người
Đàm Địa Quân nói lời này lộ hàn ý ra ngoài, làm đáy lòng bọn họ lạnh như băng, một số võ giả càng xanh mặt lui ra phía sau.
Tễ Lâm lạnh lùng nói:
- Đàm Địa Quân, ngươi cũng đừng có dọa người ở đây. Mọi người đã tới đây đã định dùng mạng đổi tiền. Dọc theo con đường này đã chết không biết bao nhiêu người, nếu có kẻ sợ chết, đã sớm lui về rồi!
Hắn nói ra những lời này làm không ít người sinh ra dũng khí, xúm lại với nhau.
Đàm Địa Quân cười to nói:
- Nếu đã không sợ chết, cứ phân cho các ngươi một chén canh, nhưng có mạng cầm hay không cũng khó nói.
Hắn tự nói với Lý Vân Tiêu:
- Giao địa đồ ra đây!
Lý Vân Tiêu nhíu mày, lĩnh vực của Chân Đức Hữu đè xuống, Cẩn Huyên kêu rên một tiếng, dĩ nhiên cũng bị nội thương, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, nhưng mà cắn răng không muốn kêu lên
Đàm Địa Quân nói:
- Bằng hữu của ngươi đang suy nghĩ thay ngươi đấy. Lý Vân Tiêu, ta thật không muốn trở mặt với các ngươi, mọi người quen biết một hồi, ta cũng rất thưởng thức ngươi.
Lý Vân Tiêu lấy bảo đồ ném qua, lơ đễnh cười nói:
- Đắc tội ta, ngươi rất có thể sẽ xong đời.
- Ha ha, ngươi cũng quá tự đại.
Đàm Địa Quân tiếp nhận bảo đồ, ánh mắt mang theo cảnh giác, nhìn kỹ một lần, xác thực không có vấn đề, lúc này mới yên tâm thu lại, nói:
- Vân thiếu, chúng ta vẫn là bằng hữu.
Lý Vân Tiêu nói:
- Bắt cóc bằng hữu của ta, còn nói chúng ta là bằng hữu, ngươi đang chọc cười ta sao?
Đàm Địa Quân cười khổ nói:
- Hành động bất đắc dĩ, mong rằng đừng nhớ ở trong lòng. Nếu dưới đó thật sự có bảo tàng, nhất định sẽ có một chén canh cho Vân thiếu.
Hóa Lôi Thần Quyết vẫn còn trên người Lý Vân Tiêu, Đàm Địa Quân không muốn triệt để phá hư quan hệ với hắn, ít nhất trước có thể ổn định hắn rồi nói sau.
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
- Phải xem xem chén canh này là bao nhiêu mới được.
Những người còn lại nhìn thấy bảo đồ xuất hiện, Tễ Lâm thúc giục nói:
- Nếu như địa đồ xuất hiện, vậy tìm được bảo tàng không thành vấn đề. Đàm tông chủ, địa đồ trong tay ngươi rồi, ngươi cũng nên dẫn đường đi.
Đàm Địa Quân thối lui ra sau lưng người Bắc Đấu Tông, bắt đầu quan sát địa đồ, thỉnh thoảng trầm tư suy nghĩ.
Tễ Lâm cao giọng nói:
- Đàm Địa Quân, nếu như liên thủ tầm bảo, bản đồ này nên cộng hưởng mới đúng, mọi người cùng nhau nghiên cứu.
- Đúng vậy, Tễ hội trưởng nói có lý.
Tuân Tri Minh lập tức phụ họa, hiện tại bọn họ đã ôm chặc lấy Tân Nguyệt Tông rồi, Bắc Đấu Tông càng ngày càng mạnh, làm cho bọn họ ẩn ẩn sinh ra không ổn.
Đàm Địa Quân căn bản mặc kệ những người này, sau khi xem xong địa đồ thì nhớ kỹ trong đầu. Sau đó trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn vận dụng nguyên lực vò Thái Bạc Kim Chỉ thành một cục, thu vào trong nhẫn, nói:
- Không cần, ta xem qua là đủ rồi. Mọi người đã nói muốn đồng tâm hiệp lực, vậy phải tin tưởng bổn tọa, nếu không tin cũng đừng theo.
- Cái này, ngươi...
Tễ Lâm lập tức há hốc mồm, nhưng mà bảo đồ đã bị hắn vò thành cục, không còn tồn tại, nói cái gì cũng muộn rồi.
Sắc mặt Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy cũng âm trầm, nhìn qua nhau, biểu lộ bất mãn.
- Đi thôi, đừng lãng phí thời gian, nên đồng tâm hiệp lực a.
Đàm Địa Quân tươi cười âm trầm, hắn dẫn đầu bay vào trong động. Người Bắc Đấu Tông cũng buông Cẩn Huyên ra, lần lượt đi vào. Mai Đông Nhi nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
- Vân thiếu ngàn vạn cẩn thận, tiền tài chính là vật ngoài thân, không nên lâm vào hiểm cảnh.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta sẽ chú ý, chính ngươi cũng cẩn thận một chút mới được.
- Ân!
Mai Đông Nhi gật đầu, liền theo đám người Chân Đức Hữu bay vào trong động.
- Chư vị, làm sao bây giờ? Có đi hay là không?
Tiêu Minh Huy ngưng trọng nói:
- Lúc trước ba người chúng ta đã điều tra qua, trình độ phức tạp cực cao, hơn nữa trong thông đạo có lưu lại rất nhiều thi cốt và bẫy rập, không có địa đồ chỉ đường thì khó mà tìm ra bảo tàng.
Tuân Tri Minh nói:
- Đi đương nhiên phải đi, nếu không bảo tàng to như thế bị Bắc Đấu Tông đoạt được, ai cũng không cam tâm. Hiện tại Trương Lăng Hoa đột phá Võ Đế, nếu như lại chiếm được bảo tàng, thực lực Bắc Đấu Tông áp đảo tất cả mọi người. Không chỉ thế lực thương hội ăn đòn, mấy thế lực bản thổ của chúng ta cũng ăn thiệt thòi.
Tiêu Minh Huy cũng lon như thế, nói:
- Nhưng mà địa đồ chỉ có mình Đàm Địa Quân xem qua, lộ tuyến và các loại bẫy rập hắn đều nhớ kỹ. Nếu như đùa nghịch thủ đoạn thì chúng ta sẽ nguy rồi.
Tuân Tri Minh nói:
- Sai, còn có một người xem qua địa đồ, biết rõ lộ tuyến chính xác.
Mọi người sững sờ, sau đó tất cả ánh mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu.
- Không sai, Vân thiếu biết đường.
Tiêu Minh Huy vui vẻ, cười nói:
- Kể từ đó, có Đàm Địa Quân đi trước dẫn đường, Vân thiếu ở phía sau xác minh, vậy không có sai rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chư vị nghĩ thật tốt, tuy địa đồ vẫn nằm trên người của ta, nhưng ta là người lười nhác, bình thường cũng không nhìn kỹ, làm sao nhớ rõ ký hiệu và tuyến đường trên đó. Huống hồ mê cung này quá phức tạp, quá mức nguy hiểm. Tại hạ thực lực thấp vị, ta thấy vẫn nên cùng Cẩn Huyên hội trưởng xin được cáo lui trước, không tham dự vào.
Trong lòng Tuân Tri Minh sinh ra cảm giác vô lực, hắn biết rõ Lý Vân Tiêu đang muốn lâm trận kiếm chỗ tốt, bất đắc dĩ nói:
- Đừng nói nhảm, Vân thiếu trực tiếp nói điều kiện đi.
- Ha ha, nói chuyện với người thông minh thật tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.