Chương trước
Chương sau
Hắn cũng không dám dừng lại nữa, triệt để tan nát cõi lòng, nếu như một chiếc Chiến hạm cuối cùng này cũng phá huỷ, nhiệm vụ kia cũng không cần làm, trực tiếp bỏ chạy cách xa Tây Vực, để tránh khỏi bị tông môn truy sát.
Giới Thần Bi trúng kình khí kia oanh một cái, bị đánh văng ra cách xa mấy chục mét.
Một chiếc Kim Dương Chiến hạm cuối cùng khởi động, trong nháy mắt hóa thành một ánh hào quang đi ngang qua trời cao, biến mất ở trước mặt mọi người.
Toàn bộ quá trình bị mọi người Thánh Hỏa điện đặt ở trong mắt, từng cái từng cái kinh ngạc đến ngây người, thật giống như xưa nay không nhận ra Lý Vân Tiêu vậy.
Lý Vân Tiêu ngừng pháp quyết, đem Giới Thần Bi thu vào giữa chân mày.
Hắn đi tới trước mặt Kim Dương Chiến hạm, tịch thu Chiến hạm tan nát. Sau khi thu xong tất cả linh kiện, hắn trực tiếp nhảy vào trong hố sâu, còn có U Minh Chiến hạm a, cho dù biến thành sắt vụn, cũng đều là vật liệu cấp tám a.
Chỉ chốc lát, Lý Vân Tiêu mang theo mấy Thuật luyện sư còn chưa chết từ trong hắc động đi ra, ném ở một bên, tổng cộng bảy người.
- Nói đi, các ngươi là môn phái nào, đến Yêu nguyên làm cái gì?
Lý Vân Tiêu đơn giản sáng tỏ hỏi.
Vài tên Thuật luyện sư kia im lặng một hồi, một người trong đó nói:
- Chúng ta làm việc cho Phi Sương tông, nhưng không phải là người của Phi Sương tông. Còn đến Yêu nguyên làm gì, chúng ta cũng không biết. Chỉ phụ trách nghe theo Tuyên Bỉnh chỉ huy, điều động U Minh Chiến hạm mà thôi.
Sau khi hắn nói xong, rất thấp thỏm hỏi một câu nói:
- Ngươi sẽ không giết chúng ta chứ?
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu chìm xuống, cau mày nói:
- Hóa ra là Phi Sương tông, ta ngược lại cũng nghe qua. Tông chủ thật giống như là Yến Song Phi, trong ấn tượng cũng là một tên Cửu thiên Vũ Đế a.
- Không sai! Yến Song Phi Tông chủ đại nhân chính là Cửu thiên Vũ Đế! Phi Sương tông ở toàn bộ Tây Vực cũng coi như nhất lưu môn phái, ngoại trừ Phệ Hồn tộc cùng Vạn Tinh cốc ra, đúng là không có mấy thế lực dám trêu. Chúng ta cũng chỉ là được thuê mà thôi, các ngươi trong lúc đó ân oán kính xin không nên liên lụy đến chúng ta.
Tên Thuật luyện sư kia biết gì đều nói hết, khuôn mặt lộ ra vẻ lưu luyến nồng đậm với sinh mệnh.
- Hừ, muốn mạng sống? Thời điểm các ngươi điều động U Minh Chiến hạm xuất thủ với chúng ta, có từng nghĩ tới chúng ta cũng không muốn chết không?
Đào Quán lửa giận ngút trời, cắn răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đã được Phi Sương tông thuê, cầm chỗ tốt của bọn họ, hiện tại cũng nên thay bọn họ nhận lấy cái chết!
Mọi người của Thánh Hỏa điện đều giận dữ, không hiểu ra sao liền đánh một hồi, hơn nữa mỗi cái đều là suýt chút nữa chết. Nếu không có Lý Vân Tiêu kì binh chiến thắng, sợ là hiện tại còn ở trong hỗn chiến, thương vong khó có thể đánh giá. Làm cho bọn họ sát tâm nổi lên nhất chính là, Diệp Phàm cũng mấy lần gặp nạn, mấy lần đều suýt chút nữa vẫn lạc.
Bất quá nổi giận thì nổi giận, nhưng mọi người của Thánh Hỏa điện lại không dám nhúc nhích. Bởi vì bọn họ không có công lao, mấy người này xem như là tù binh của Lý Vân Tiêu, bọn họ không có quyền xử trí.
Lý Vân Tiêu một mặt không đáng kể nói:
- Các ngươi đi thôi. Yêu nguyên này rất nguy hiểm, hiện tại càng nguy hiểm hơn, có thể đi ra ngoài hay không, liền xem tạo hóa của các ngươi.
- Ngươi, ngươi thật sự chịu thả chúng ta đi?
Mấy tên Thuật luyện sư kia đều lộ ra vẻ đại hỉ, từng cái từng cái không thể tin được.
Tất cả mọi người của Thánh Hỏa điện cũng ngạc nhiên, Đào Quán có chút không nhịn được, muốn nói cái gì, lại bị Diệp Phàm ngăn cản, khẽ lắc đầu. Hắn cũng rõ ràng, tù binh là của Lý Vân Tiêu, bọn họ không có quyền lợi xử trí. Huống hồ Lý Vân Tiêu cũng là Thuật luyện sư, tha bọn họ một mạng là rất bình thường.
Sau khi mấy người xác định tính mạng không lo, tất cả đều vui mừng khôn xiết, thiên ân vạn tạ xong liền chạy như bay. Tuy rằng thực lực của bọn hắn không mạnh, nhưng thứ tốt cũng không phải ít, vẫn còn có một chiếc Hổ Vương chiến xa, bảy người đồng thời chen vào, rất nhanh biến mất ở xa xa.
Lý Vân Tiêu nhìn mọi người một chút nói:
- Chúng ta đi thôi. Sự tình càng ngày càng thú vị, tựa hồ sự tình Cửu Thiên Đỉnh truyền ra mọi người đều biết a.
Sắc mặt Diệp Phàm hết sức khó coi, lo lắng nói:
- Nguyên bản là vạn phần bảo mật, không biết là phân đoạn nào xảy ra vấn đề. Hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được. Tin tức Cửu Thiên Đỉnh lại không phải lần đầu tiên truyền ra, trước đó cũng từng xuất hiện rất nhiều lần, bất quá cuối cùng đều chứng minh là giả. Vì lẽ đó hiện tại các đại phái đối với loại tin tức này cũng không phải đặc biệt mẫn cảm. Cũng may là như vậy, đến đều là chút tạp ngư, bằng không chúng ta không có nửa điểm cơ hội.
Diệp Phàm cũng đồng ý gật gật đầu, thu được chí bảo này, ngoại trừ thực lực, cơ duyên cũng là vô cùng trọng yếu. Luận thực lực, Thánh Hỏa điện bọn họ xác thực rất kém cỏi, nhưng luận cơ duyên, khắp thiên hạ chỉ có một người hắn có thể mở ra Cửu Thiên Đỉnh, đây chính là cơ duyên to lớn nhất!
Ngoại trừ Lý Vân Tiêu ra, người của Thánh Hỏa điện đều là người người sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, không còn ung dung như lúc trước, tiếp tục hướng về nơi Diệp Phàm cảm ứng bay đi. Địa vị của Lý Vân Tiêu ở trong lòng mọi người cũng bay lên một trình độ cực cao, đặc biệt là hai tên Vũ hoàng cường giả được hắn cứu, càng là vô cùng cảm kích.
Bay đi thời gian uống cạn chén trà, đột nhiên phía trước truyền đến cảm giác khác thường, rất nhiều khí tức táo bạo tỏ khắp ở trong không khí, bị Lý Vân Tiêu nhạy cảm bắt được.
Không gian phía trước hơi dập dờn, làm cho người ta có một loại cảm giác hoảng hốt.
Rất nhanh mọi người của Thánh Hỏa điện cũng từng cái nhận ra được tình huống không đúng.
Chít chít chít chít!
Lượng lớn tiếng kêu hỗn độn nhỏ bé ở bốn phía vang lên, chính là Ngũ hành Phệ Linh Thử đã từng gặp qua. Thần thức tản ra, hàng ngàn Linh Thử đang hướng về phương hướng bọn họ chạy như điên tới.
- Chẳng lẽ lại là Thử Triều?
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không hề hoảng loạn. Những Linh Thử này dù cho nhiều hơn nữa cũng không cách nào đối với bọn họ tạo thành tính thương tổn thực chất. Rất nhanh hắn liền phát hiện này cùng lần trước gặp phải Thử Triều phi thường không giống. Lần trước tuy rằng càng nhiều, nhưng mà Thử Triều chỉnh tề như một, có mục tiêu. Mà lần này thật là lộn xộn, không ít còn ở trong quá trình chạy cắn xé lẫn nhau.
Yêu nguyên rộng rãi, không thể đánh giá. Phía trên tồn tại lượng lớn các loại yêu thú, một đường lại đây cũng đã gặp qua không ít, vì lẽ đó mặc dù nhìn thấy quy mô Thử Triều lớn như vậy, thêm vào đẳng cấp Linh Thử cũng không cao, vì lẽ đó mọi người cũng không để ý, chỉ là cảm giác thấy hơi buồn nôn.
- Này là tồn tại nhiều nhất trên Yêu nguyên Ngũ hành Phệ Linh Thử sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.