Chương trước
Chương sau
Trong mắt Đào Quán loé ra vẻ kinh dị nói:
- Bọn chúng đây là đang chạy trối chết? Nhìn qua rất táo bạo hoảng loạn a, chẳng lẽ phía trước có nguy hiểm?
Tốc độ của mọi người cực nhanh, rất nhanh liền có thể nhìn thấy lượng lớn thử ảnh xuất hiện ở trên bình nguyên, hướng về phương hướng bọn chúng lao nhanh, trong tiếng "chít chít chi" hỗn độn để lộ ra tâm ý cáu kỉnh.
Lý Vân Tiêu nói:
- Số lượng không phải quá nhiều, là lưu vong bình thường. Mặt sau bọn nó hẳn là có yêu thú cao cấp hơn đang truy đuổi.
Bên trong những Thử Triều kia còn kèm theo một ít Thạch Hoa Hồ, cũng đồng dạng là tồn tại ba cấp.
Mọi người không có thời gian để ý, tiếp tục hướng về phía trước phi hành.
Dọc theo đường đi yêu thú bắt đầu tăng lên, nhưng tất cả đều là hướng về phía sau bọn họ lao đi, đều là liều mạng lao nhanh, hơn nữa đẳng cấp cũng càng ngày càng cao.
Huyết Tốn Trùng cấp bốn. Linh Ảnh điêu cấp năm. Đến mặt sau còn xuất hiện một chút yêu thú cấp sáu, cũng ở trong đó chạy trốn.
- Phía trước đến cùng xảy ra chuyện gì?
Đào Quán lộ ra vẻ hoảng sợ, tốc độ thả chậm lại, nhìn chằm chằm yêu thú lẻ loi tán tán phía dưới nói:
- Cấp sáu Thải Diễm Báo dĩ nhiên cũng chạy trốn, đây chính là tương đương với Nhân loại Vũ tông a. Hơn nữa không phải Vũ Hoàng cường giả rất khó hàng phục.
Vẻ mặt của Lý Vân Tiêu cũng nghiêm túc lại nói:
- Nếu như chỉ đến đó còn tốt, ta chỉ sợ mặt sau còn có thể xuất hiện tồn tại cao cấp hơn.
Diệp Phàm cả kinh nói:
- Nghe nói trên Yêu nguyên thậm chí có yêu thú cấp tám, chẳng lẽ ở phía trước?
Quả nhiên, tình huống xấu nhất cũng xuất hiện. Bắt đầu nhìn thấy yêu thú cấp bảy bán mạng lao nhanh.
Lần này tất cả mọi người đều ngừng lại, vạn phần kiêng kỵ nhìn về phía trước, nhưng không cảm ứng được bất luận nhân vật nào.
Nếu như phía trước đúng là một con yêu thú cấp tám, đám người bọn họ đi tới, không cẩn thận chính là kết cục diệt sạch.
Phía trước lộ ra khí tức tử vong mạnh mẽ, rất xa nhìn thấy một con yêu thú dị thường cao to xuất hiện ở trên đường chân trời, khí tức vô cùng quái dị, tuy rằng xa như vậy, nhưng vẻn vẹn là điểm đen nhỏ kia truyền đến cảm giác, liền chấn động hồn phách người!
- Chi! Đúng là yêu thú cấp tám!
Phùng Chư thất thanh nói:
- Là Linh Xà Cửu Sí Điểu, hay là Phá Hồn Mô?
Yêu thú cấp tám trên Yêu nguyên chỉ có hai loại này tồn tại, nhưng bất luận loại nào đều không phải bọn họ có thể chống lại.
Vẻ mặt của Lý Vân Tiêu trở nên vô cùng quái dị, cẩn thận nói:
- Là Phá Hồn Mô, thế nhưng......, thật kỳ quái a!
Trong lòng Diệp Phàm hơi động nói:
- Vân thiếu, làm sao kỳ quái?
Lý Vân Tiêu cau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể lý giải, chậm rãi nói:
- Con Phá Hồn Mô kia, thật giống như chết rồi.
- Chết rồi?
Mọi người giật mình, Đào Quán sợ hãi nói:
- Chết rồi làm sao còn có khí thế cường đại như thế?
Lý Vân Tiêu chăm chú nhìn phía trước nói:
- Hẳn là vừa mới chết không lâu, vì lẽ đó khí tức vẫn không có tiêu tan sạch sẽ.
Phùng Chư thở phào nhẹ nhõm nói:
- Hóa ra là chết, vậy thì không cần lo lắng.
Nhưng hắn tổng thể ung dung không nổi, chỉ cảm thấy trong lòng càng ngột ngạt.
Vẻ mặt Diệp Phàm cũng dị thường khó coi nói:
- Là chuyện gì xảy ra? Một con Phá Hồn Mô cấp tám, làm sao sẽ vô duyên vô cớ chết! Ngoại trừ Cửu thiên Vũ Đế ra, ai có thể giết một con yêu thú cấp tám?
Phùng Chư cả kinh nói:
- Chẳng lẽ có Vũ Đế giáng lâm Yêu nguyên?
- Không cần đoán loạn, để tránh mang cho mình một ít phiền phức vô vị!
Lý Vân Tiêu trước tiên bay lên nói:
- Nhìn liền biết rồi, nơi này chỉ còn lại khí tức của Phá Hồn Mô cùng tử khí, không có tồn tại khác. Hẳn là đã đi xa.
Hắn xa xa bay xuống, Phá Hồn Mô xuất hiện ở trước mắt, thần thái quái dị kia để trong lòng hắn cả kinh, làm cho người ta có một loại cảm giác sởn cả tóc gáy.
Mọi người của Thánh Hỏa điện cũng đồng thời hạ xuống quanh thi thể Phá Hồn Mô điều tra.
- Toàn thân dĩ nhiên chỉ có một vết thương!
Đào Quán chỉ vào Phá Hồn Mô này nói:
- Các ngươi xem, hơn nữa vết thương này cũng không lớn, tuyệt không tới trí mạng. Các ngươi nhìn mặt của nó, tựa hồ hết sức thống khổ, ngũ quan tất cả đều có nhiều nếp nhăn chồng nhau, thật giống như trải qua thời gian dài thống khổ mới có thể như vậy. Trên người tất cả đều mềm nhũn, đều kề sát ở trên xương.
Phùng Chư cả kinh nói:
- Chẳng lẽ là dùng sóng âm đánh chết?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không thể, sóng âm có thể đánh chết một con Phá Hồn Mô, dù cho cách xa mấy trăm dặm, chúng ta chí ít cũng có thể cảm ứng đến.
Ánh mắt hắn càng ngày càng ác liệt, chỉ vào một vết thương duy nhất kia nói:
- Hơn nữa tại sao hung thủ muốn mở một vết thương như thế?
Ánh mắt bén nhọn của hắn ngưng tụ lại, tựa hồ muốn xem xuyên toàn bộ tình huống nội bộ của con Phá Hồn Mô này, cắn răng nói:
- Nếu như ta không đoán sai, hyết dịch trong thân thể con Phá Hồn Mô này đã bị lấy hết rồi!
- Lấy hết huyết dịch?
Đào Quán cả kinh, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, năm ngón tay hắn khép lại, hóa chưởng thành đao chém xuống, lấy thực lực thất tinh Vũ hoàng của hắn, toàn lực chém xuống, cũng chỉ ở trên người Phá Hồn Mô mở ra một vết thương miệng nhỏ.
Huyết nhục tách ra, lộ ra một mảnh trắng như tuyết, quả nhiên một giọt máu cũng không thấy!
Chi!
Tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh, cực kỳ kinh hãi. Sắc mặt của Diệp Phàm cũng hơi trắng bệch nói:
- Lẽ nào là người của Khô Lâu dong binh đoàn làm?
Hắn nghĩ đến lúc trước nam tử của Xích Long phủ từng nói về việc thủ huyết.
- Chẳng trách tử trạng của Phá Hồn Mô này quái dị như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác cổ quái.
Thích Quang cũng là lòng còn sợ hãi, nghĩ đến một loại tồn tại cường đại như thế, dĩ nhiên biến thái chết đi như vậy, sinh ra cảm giác mèo khóc chuột.
Lý Vân Tiêu ngưng tiếng nói:
- Là Khô Lâu dong binh đoàn không thể nghi ngờ! Chỉ là ta không rõ ràng bọn họ là làm như thế nào, không lưu chút vết tích tranh đấu đem Phá Hồn Mô lấy huyết đến chết! Coi như là Vũ Đế phổ thông cũng không làm được? Chẳng lẽ có đỉnh cao Vũ Đế tới?
Nghĩ đến thân phận của Vũ tiên sinh, nhất thời đoán được loại khả năng này. Nếu như cao thủ hàng đầu của Yêu tộc từ trong Tinh Nguyệt ảo cảnh đi ra, vẫn có thể làm được.
- Đỉnh cao Vũ Đế...
Mọi người một thoáng liền trầm mặc lại, nếu như thật có tồn tại bực này, vậy lần hành động này của bọn họ liền có vẻ không có bất kỳ ý nghĩa gì. Lại đuổi tiếp cũng sẽ không có bất cứ cơ hội nào, cơ duyên cố nhiên trọng yếu, nhưng ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, hết thảy đều là hư vô.
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu cũng cực kỳ khó coi, nếu như có Vũ Đế đỉnh cao xuất thủ, dù cho hắn có Giới Thần Bi, nội tâm cũng không chắc chắn. Hơn nữa hiện nay xem ra, khả năng này rất lớn. Trong tay Khô Lâu dong binh đoàn có Đường Kiếp, rất khả năng đã biết Thánh Hỏa điện xuất thế, tìm kiếm Cửu Thiên Đỉnh, đừng nói âm thược dương thược đồng thời xuất hiện, cho dù chỉ có một thành xác suất, cũng sẽ có Vũ Đế đỉnh cao đồng ý xuất thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.