Hắn giận tím mặt nói:
- Quả nhiên là tới quấy rối, các ngươi là người nào, cút ngay!
Vẻ mặt hai người cảnh giác, lấy binh khí ra phòng bị.
Đoạn Việt cau mày nói:
- Tiểu tử ngươi thực sự có lòng dạ chơi đùa sao, trực tiếp xông vào là được, nói nhiều với tiểu lâu la canh cổng này làm cái gì?
Đinh Linh Nhi cũng nói:
- Không nên lãng phí thời gian với bọn chúng.
Lạc Vân Thường trực tiếp cầm một thanh búa lớn trong tay, không nói hai lời bổ xuống..
- Ti, thật mạnh! Nhanh bẩm báo sư môn!
Hai người sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi, lập tức chạy vào trong sơn môn, trong nháy mắt đã không còn bóng người.
- Không tốt, môn chủ, không tốt, có người đến đập phá quán!
Hai gã đệ tử canh cổng nhanh chong chạy vào bên trong, không ngừng hô to. Những đệ tử đang đi lại đưa mắt nhìn, cả đám nhíu mày, ánh mắt vô cùng quái dị.
Thiên Châu Môn sừng sững tại Hỏa Ô đế quốc không nói trên vạn năm, ít nhất cũng mấy ngàn năm, cho tới bây giờ không có người nào nghe nói có kẻ tới phá quan. Trên mặt bọn họ không phải là tức giận, chính là kinh ngạc và tò mò.
- Thất kinh cái gì, còn thể thống gì! Phạt hai người các ngươi ra sau núi cấm đoán ba tháng.
Một gã trưởng lão chậm rãi đi ra khỏi đại điện, trên mặt mang theo ngạo khí và tàn khốc, chỉ vào hai có người nói:
- Là người nào dám khiêu khích?
Vẻ mặt hai đệ tử này sầu khổ, một người trong đó nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/805674/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.