Chương trước
Chương sau
- Tha mạng?
Lý Vân Tiêu vẻ mặt âm trầm, nói:
- Trong Tu Di Sơn ta cứu ngươi một mạng, ngươi lại bắt bằng hữu của ta uy hiếp ta. Bây giờ còn có mặt mũi bảo ta tha mạng?
Mặc cho Vương Cường cầu xin tha thứ thế nào, Vương Tùng Hạc vẫn điềm tĩnh, dường như thờ ơ.
Nội tâm Lý Vân Tiêu cười lạnh không thôi, thầm mắng một câu lão hồ ly. Nếu mình thật ra tay, chỉ sợ không thể ra khỏi Thiên Châu Môn.
Thiên Châu Môn bây giờ hết sức kiêng kị mình, không chịu đắc tội, đó là bởi vì không có xung đột lợi ích. Nhưng nếu là mình thật giết con của hắn, chỉ sợ lão thất phu sẽ dốc toàn lực tông môn giết mình. Huống hồ lần này tới Thiên Châu Môn cũng có chuyện cần nhờ.
Nghĩ vậy hắn lập tức cười thu hồi trường kiếm.
Tuy Vương Tùng Hạc giả vờ bất động không quan tâm tới, nhưng trong đôi mắt hiện lên một tia kinh hỉ, thoáng qua tức thì, nhưng làm sao thoát được hai mắt Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Bất kể như thế nào, Vương Cường huynh cũng là con của Vương tông chủ, ta suy nghĩ dù thế nào cũng không lấy mạng hắn, như vậy đi...
Hắn xoay người nói:
- Lão Đoàn, ngươi đi làm cái lồng sắt cho ta, chúng ta cho Vương Cường huynh phục dụng một chút xuân dược, nhốt hắn chung với vài con heo nái, sau đó đặt ở trong thành Thượng Dương thu phí quan sát, bao nhiêu cũng có thể tìm chút tổn thất phí trở về.
- Ha ha, tiểu tử ngươi thật độc! Nhưng mà ta thích!
Đoạn Việt cười lên ha hả, tiến lên muốn bắt Vương Cường.
Sắc mặt Vương Cường lúc này trở nên tái nhợt.
Rốt cuộc Vương Tùng Hạc cũng không cách nào bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Vân Tiêu thành chủ, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi đừng quá phận!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, cười nói:
- Vương môn chủ, làm người phải có tín dụng. Mới vừa rồi còn nói xử trí thế nào là do ta, hiện tại lại đổi ý? Hắn thiếu tiền của ta, ta dùng hắn kiếm tiền đền bù cho mình, có cái gì không ổn sao?
- Ngươi...
Vương Tùng Hạc chán nản, nói:
- Vân Tiêu thành chủ, rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể buông tha tiểu nhi, ngươi nói điều kiện đi! Nhưng hai tỷ nguyên thạch quá khoa trương, Thiên Châu Môn chúng ta tuyệt đối không xuất ra được,.
Lý Vân Tiêu cũng cười nói:
- Tất cả mọi người quen nhau như vậy, cùng tồn tại trong Hỏa Ô đế quốc này. Thiếu nợ ít tiền kỳ thật cũng không có gì, lần này ta tới là có chuyện cần nhờ Vương môn chủ hỗ trợ. Như vậy đi, quý phái chỉ cần cho mượn truyền tống đại trận vượt qua vực cho ta dùng, tiền nhợ trừ một trăm triệu, thế nào?
- Cái gì? Ngươi muốn chúng ta cho mượn truyền tống đại trận vượt qua vực?
Vương Tùng Hạc sững sờ sau đó cười rộ lên, dường như rất vui vẻ, nói:
- Cả Hỏa Ô đế quốc cũng chỉ có Tụ Thiên Tông và Thiên Châu Môn có loại này truyền tống đại trận vượt qua vực, Vân Tiêu thành chủ đến đây là tìm đúng người rồi. Mỗi một lần truyền tống vượt qua vực hao phí nguyên thạch là con số trên trời.
- Như vậy đi, Vân Tiêu thành chủ tại Tu Di Sơn đã giúp tiểu nhi một chút, lần này miễn phí truyền tống thành chủ một lần. Về phần phiếu nợ, ha ha...
Lý Vân Tiêu không nói hai lời, quay người muốn xuống núi, mặt không biểu tình nói:
- Lão Đoàn, mang Vương Cường đi Tụ Thiên Tông. Lại làm thêm mấy cái lồng sắt.
- Vâng!
Đoạn Việt lên tinh thần, lại đi về phía Vương Cường bắt hắn đi.
Vương Tùng Hạc vội vàng nói:
- Chậm đã, Vân Tiêu thành chủ, có chuyện gì cứ từ từ mà bàn, nhưng mà...
Đột nhiên hắn nói thì dừng lại, trong mắt hiện lên một đạo quang mang, dường như nghĩ đến cái gì, nói:
- Hai tỷ nguyên thạch chúng ta không xuất ra được, nhưng mà có vật cùng giá trị, không biết Vân Tiêu thành chủ có hứng thú?
Lời này vừa ra, trưởng lão Thiên Châu Môn chung quanh nhíu mày, không biết Vương Tùng Hạc có ý định ra sao.
Đột nhiên Hứa Hạo kêu một tiếng, trừng lớn mắt nói:
- Môn chủ, ngươi nói chẳng lẽ là...
Hắn nói lời này lập tức làm cho một đám trưởng lão nhao nhao kịp phản ứng, sắc mặt mỗi người cổ quái, có nhíu mày, có cười quái dị, có ngạc nhiên.
Thần sắc mọi người bị Lý Vân Tiêu nhìn vào trong mắt, nhàn nhạt nói ra:
- Vương môn chủ nói là vật có cùng giá trị, dường như có vấn đề a? Hình như các vị không có hảo ý.
- Khục khục!
Vương Tùng Hạc ho khan hai tiếng, nói:
- Vân Tiêu thành chủ mời đi theo ta.
Trong đám người lập tức nhường ra một con đường, Lý Vân Tiêu khẽ nhíu mày, bốn người liền theo Vương Tùng Hạc đi vào trong Thiên Châu Môn.
Thiên Châu Môn ở Hỏa Ô đế quốc là nơi có linh khí dồi dào, trong núi mây mù miên man, hơn nữa khai phái đã mấy ngàn năm, trong núi đại thụ trực tiếp cắm rễ trong đá, cành cầu diệp đoản, um tùm xanh um, mang cho người ta cảm giác xanh mát.
Mọi người đi qua, đi vào trong một khe núi, thác nước từ trời rơi xuống, nước trắng xóa bắn tứ tung.
Trên vách đá còn có khắ chữ hữu lực: Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.
Kiểu chữ long đằng hổ bộ, khoẻ mạnh tiêu sái, ở trong nước bắn tinh quang, cho người ta cảm giác kỳ dị muốn cúng bái.
Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, ngưng giọng nói:
- Đây là nơi nào? Cảm giác kỳ quái.
Vương Tùng Hạc cười nói:
- Đây là thánh địa Thiên Châu Môn, cũng có thể xưng là truyền thừa chi địa.
- Truyền thừa chi địa?
Lý Vân Tiêu sững sờ, trên mặt lập tức thất vọng, lạnh nhạt nói:
- Ta còn tưởng rằng vật gì tốt. Thì ra là nơi truyền thừa công pháp. Thiên hạ vũ kỹ, muốn bao nhiêu ta có bao nhiêu. Vương môn chủ nói vật có giá trị ngang hai tỷ, trong mắt ta không đáng một đồng.
Khẩu khí thật là lớn!
Trong lòng mọi người bất mãn, thiên hạ vũ kỹ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Vương Tùng Hạc cũng sửng sờ, nhưng lập tức cười nói:
- Thế lực sau lưng Vân Tiêu thành chủ ngập trời, tự nhiên sẽ không để ý một ít công pháp vũ kỹ. Nhưng Thiên Châu Môn có truyền thừa khác biệt, thực sự không phải truyền thừa vũ kỹ, mà là truyền thừa thần thể.
- Truyền thừa thần thể?
Lý Vân Tiêu dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt cả kinh nói:
- Ý ngươi là, những thể chất đặc thù có thể truyền thừa?
Vương Tùng Hạc tươi cười đắc ý, nói:
- Không sai, nghe nói Vân Tiêu thành chủ cũng am hiểu luyện thể chi thuật, tự nhiên nên biết những thể chất đặc thù cường đại ra sao. Nhưng mà đó chỉ là bẩm sinh, không cách nào cải biến thần thể. Mà Minh Nguyệt Thần Thể của Thiên Châu Môn thì có thể thông qua nơi này đạt được truyền thừa.
Trừ người của Thiên Châu Môn vẫn lạnh nhạt ra, đám người Lý Vân Tiêu vẫn khiếp sợ khó nói nên lời.
Trên đời này có ít người trời sinh có thiên phú cực kỳ cường đại, trong lịch sử Thiên Vũ Đại Lục xưng là thần thể. Đã được ghi lại trong sử sách, thần thể đã xuất hiện có hơn mười loại. Mộng Bạch có thiên địa độc thân cùng Lạc Vân Thường Cửu Dương chi thân đều xem như một loại thần thể.
Mỗi một chủng thần thể đều có uy năng vô cùng cường đại, sau này ít nhất cũng có thể trở thành bá chủ một phương..
Mà các loại bí thuật luyện thể cũng xuất hiện đúng lúc, được các đại năng không ngừng đào móc, hy vọng có thể thông qua hậu thiên rèn luyện trở thành thần thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.