Chương trước
Chương sau
- Ân, thật sự là lệnh bài. Ngươi đi theo ta.
Tiếp dẫn sứ đưa trả lệnh bài cho hắn, liền đi phía trước dẫn đường. Trong lòng Lý Dật tràn đầy vẻ cảnh giác, đi theo xa xa.
Hai người nhanh chóng đi tới trước cung điện đồ sộ, toàn bộ do gạch vàng xây thành, khảm nạm châu ngọc, xa hoa đâm nhức mắt người. Nhưng những thứ bài trí thế tục này Lý Dật không đặt vào mắt.
- Cung chủ đang ở bên trong, chính ngươi đi vào đi.
Tiếp dẫn sứ mang hắn tới cửa, trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ cổ quái.
Lý Dật một mình đi vào, nhưng trong điện trống rỗng, bốn phía tràn ngập khí tức lã lướt, cho hắn một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái.
- Cung chủ Tử Thần Cung ở đâu? Ta cầm lệnh bài, kính xin gặp mặt.
Hắn lớn tiếng quát vài lần, đột nhiên một cơn gió thổi qua, chẳng biết lúc nào, trong bảo tọa trên đại điện có nam tử đang ngồi.
Ti!
Lý Dật hít khí lạnh, bị khí tức âm lãnh này dọa lui ra phía sau.
Nam tử trên đại điện lười biếng, dùng ngữ khí quái dị nói:
- Chuyện gì?
Trong lòng Lý Dật khiếp sợ không thôi, người trước mắt chính là thống lĩnh sát thủ trong thiên hạ, cung chủ Tử Thần Cung Vũ Văn Tường!
Hắn vội vàng quì xuống, dâng lệnh bài bằng hai tay, nói:
- Tại hạ Lý Dật, cầm tử thần lệnh tới đây, hy vọng Vũ Văn cung chủ giết ta giết một người.
Vũ Văn Tường chậm rãi đảo mắt, không ngừng đánh giá Lý Dật, trong mắt dần dần toát ra tinh mang, khặc khặc nhe răng cười nói:
- Giết người? Là ai vậy?
Lý Dật cảm nhận được ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy như có ai đâm sau lưng, khó chịu nói không nên lời, vội nói:
- Thành Viêm Vũ thành chủ, Lý Vân Tiêu!
Đồng tử Vũ Văn Tường hơi co lại, trên mặt hiện lên một tia dị sắc, hồ nghi nói:
- Chính là thành chủ thành Viêm Vũ của tiểu quốc nam vực đang xôn xao đó sao?
- Đúng là người nọ!
Lý Dật vừa nghe được cái tên này thì choáng váng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người này tội ác tày trời, chết chưa hết tội!
Vũ Văn Tường vuốt vuốt lệnh bài trong tay, quái dị cười nói:
- Người nọ có tội ác tày trời hay không ta mặc kệ, nhưng mà chuyện thành Viêm Vũ, ngay cả Thánh Vực cũng hạ thiết luật, như vậy quá phiền toái.
Lý Dật khẽ giật mình, vội vàng nói:
- Tử Thần Cung chính là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, chưa từng có nhiệm vụ không nhận. Truyền thuyết bằng vào tử thần lệnh có thể nhờ Tử Thần Cung giết bất cứ người nào trong thiên hạ.
- Ha ha, lời này hơi khoa trương rồi.
Vũ Văn Tường cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ bảo ta đi giết Ngạo Trường Không ta cũng đi?
- Cái này...
Lý Dật lập tức nghẹn lời, nói:
- Lý Vân Tiêu làm sao có thể so sánh với Ngạo Trường Không chứ?
Vũ Văn Tường lúc này sắc mặt âm trầm, nhe răng cười nói:
- Muốn giết Lý Vân Tiêu cũng được, nhưng mà chỉ bằng tử thần lệnh này còn chưa đủ, ít nhất còn phải trả thêm thù lao nhất định.
Lý Dật sắc mặt ngạc nhiên, cau mày nói:
- Trên người của ta cơ bản không có cái gì đáng tiền có thể bị các ngươi vừa ý, muốn bao nhiêu nguyên thạch? Ta đi gom góp!
Trên mặt âm lãnh của Vũ Văn Tường mang theo nụ cười âm lãnh quái dị, nhìn chằm chằm vào Lý Dật rồi sáng mắt lên, cười quái dị nói:
- Khặc khặc, nguyên thạch ta chắc chắn không thu.
Đột nhiên hắn đánh ra một chưởng như thiểm điện, một đạo kình phong đánh tới.
Lý Dật đã giật mình, sắc mặt cực độ trắng bệch. Đối phương nếu muốn giết mình, tuyệt đối là bóp chết dễ dàng như con sâu cái kiến, hắn hoảng sợ nói:
- Ngươi, ngươi làm cái gì?
Hí!
Kình phong lướt qua người Lý Dật không có làm suy giảm thân thể hắn mảy may, lại xé rách toàn bộ quần áo của hắn, thân thể không mảnh vải che thân lộ ra ngoài.
- À?
Lý Dật cả kinh, tuy Hắn không phải nữ tử, nhưng trong đại điện âm trầm trang nghiêm này, lại ở trước mặt một nam tử, lộ ra con chim nhỏ ở giữa hai chân trước mặt nam nhân thì không vui, vô cùng tức giận, nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Vũ Văn Tường nhìn chằm chằm vào thân thể Lý Dật, hai mắt của hắn sáng lên, dùng đầu lưỡi liễm bờ môi khô khốc, duỗi tay phải ném ra một thứ. Một vật hình vuông trượt bay tới dưới chân Lý Dật.
Vật kia dường như rất trơn trượt, sau khi rơi xuống còn trượt thêm một mét.
Lý Dật định mắt nhìn xuống, sắc mặt "Xoát" trở nên trắng bệch cực độ, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, thân thể càng không chịu được "Lạnh rung". (Đố là cái gì? ^^)
Vật hình vuông kia có màu vàng nhạt, chính là một khối xà phòng... (Dg: ai biết nó dùng làm gì không? =)))
- Khặc khặc, còn không mau đi nhặt lên.
Giọng Vũ Văn Tường âm dương quái khí cười rộ lên, còn kèm theo tiếng nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào toàn thân Lý Dật.
- Ô, ô ô!
Lý Dật nhịn không được sợ tới mức khóc lớn lên, hai chân mềm nhũn muốn quỳ xuống, thút thít nỉ non nói:
- Đại, đại nhân, ngài, ngài bỏ qua cho ta đi! Cái tử thần lệnh này ta không muốn, nhiệm vụ cũng không tuyên bố, xem như ta chưa từng tới đây, van cầu ngài, van cầu ngài buông tha ta. Ta trời sinh bị loét đít."
- Loét đít?
Trong mắt Vũ Văn Tường sáng ngời, đây chẳng khác gì thịt đưa tới miệng, há chịu bỏ qua, đũng quần của hắn nhô lên cao cao, cười khặc khặc quái dị.
- Khặc khặc, ta ưa thích có loét đít, xuất huyết nhiều, xuất huyết nhiều, ha ha! Không muốn chết thì nhanh nhặt lên! Trong ba hô hấp không nhặt lên, ta còn có mười tám cách chơi đang chờ ngươi. Khặc khặc, khặc khặc.
Đầu óc Lý Dật choáng váng một hồi, cơ hồ muốn té xỉu. Hắn run rẩy đi về phía trước, toàn thân run rẩy, hai mắt mang theo thần thái sợ hãi, giống như khối xà phòng kia chính là một con ác ma. Hắn nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, cúi người nhặt.
- Lý Vân Tiêu! Lý Vân Tiêu! Đều là ngươi, đều là ngươi hại! Ta nhất định đâm cốt dương hôi, đâm cốt dương hôi ah!
Nội tâm của hắn gầm lên như điên.
- Khặc khặc, khặc khặc!
Lúc Lý Dật xoay người thì tiếng cười hưng phân tới cực điểm vang lên, ngay sau đó bóng người Vũ Văn Tường xuất hiện sau lưng Lý Dật.
- Ah!
Một tiếng hét thảm thiết từ miệng Lý Dật truyền ra ngoài...
...
- Thiên Châu Môn chính là thánh địa của Hỏa Ô đế quốc, bốn người các ngươi mau lui ra, để hậu họa vô cùng.
Trước sơn môn một tòa linh sơn bảo địa, hai gã đệ tử Thiên Châu Môn sắc mặt băng hàn, nhìn bốn người tới quát lớn lên. Nếu không phải bốn người này tỏa khí thế không phải bọn họ có thể khiêu khích, sợ rằng bọn họ đã sớm động thủ đuổi người.
- Ha ha, hai vị đại ca bớt giận. Chúng ta tới đây đòi nợ a.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Thiếu môn chủ Thiên Châu Môn của các ngươi thiếu nợ ta một khoản tiền, ta tới đây đòi.
Một đệ tử trong đó nhướng mày, quát:
- Thiếu môn chủ của ta mà lại thiếu tiền của các ngươi sao? Đừng vội gây sự, nhanh chóng thối lui!
Lý Vân Tiêu mang phiếu nợ đưa tới trước mặt hai người, nói:
- Hai vị đại ca cứ xem đi, đây là thiếu môn chủ các ngươi tự mình ký đấy.
Hai người liếc nhau, một người trong đó híp mắt nhìn một hồi, lập tức hít một hơi lạnh, sợ hãi nói:
- Ti! Hai tỷ trung phẩm nguyên thạch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.