Sắc mặt sứ giả Đông Doanh dần trở nên khó coi.
Dưới lầu đã có dân chúng bắt đầu hò reo ăn mừng trước.
Gió hè dễ chịu, thổi tung vạt áo rộng của ta.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ta nhón lấy một quân cờ đen, đi nước cờ cuối cùng.
Quân cờ chạm bàn cờ, như hoa nở đêm xuân, khẽ vang lên một tiếng.
Tiếng hò reo ăn mừng trên dưới lầu đột ngột im bặt.
Tất cả mọi người đều sững sờ, trong lúc nhất thời, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đó là một nước cờ khó tưởng tượng nổi, ta từ bỏ toàn bộ một vùng lớn quân đen của mình, vì thế ta và Sơn Điền Tín hòa nhau, không hơn không kém một quân cờ nào.
Sơn Điền Tín kinh ngạc ngẩng đầu, trợn tròn mắt, ngây người nhìn ta.
Đi được một nước cờ hòa chính xác như vậy, còn khó hơn thắng cờ gấp mười lần, yêu cầu về khả năng tính toán cao siêu, không phải người thường có thể đạt được.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cất tiếng nói với sứ giả Đông Doanh và Sơn Điền Tín, giọng trong trẻo như nước:
"Triều đình ta và Đông Doanh, cũng như ván cờ này. Quân đen, quân trắng, không phải đối địch thắng thua, mà có thể hòa hợp với nhau."
Bùi Thành Hành đứng dậy, vỗ tay cười lớn.
"Hay lắm!"
Hành động của ta vừa thể hiện khí độ của Đại Chu không câu nệ thắng thua, vừa khẳng định trình độ tinh thông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-bao-thu-chon-cung-dinh/3675359/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.