Chỉ có ta biết, Hoàng thượng đối với ta, rất có thể chỉ là nhất thời mới mẻ.
Người mà hắn ta yêu nhất, kính trọng nhất, vẫn là Hoàng hậu.
Hôm nay, chúng ta đang đánh cờ, Hoàng hậu lại đến.
Nàng ta mặc áo nhạt màu, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm cài lỏng lẻo, xõa xuống vai, có vài phần tiên khí, không giống Hoàng hậu, mà giống phi tử hơn.
Nàng ta thò đầu ra từ sau cửa cung của ta, có vẻ rất ngượng ngùng.
Hoàng thượng lập tức cười.
"Hoàng hậu, sao đã làm Hoàng hậu rồi, vẫn còn giống trẻ con vậy?"
Hoàng hậu ngượng ngùng bước ra, uyển chuyển hành lễ.
"Bệ hạ, thần thiếp... thần thiếp muốn một thứ, thật sự không đợi được nữa."
Bùi Thành Hành dừng tay đang đặt quân cờ.
"Thứ gì vậy?"
Đôi mắt Hoàng hậu sáng long lanh.
"Bệ hạ, Tây Vực mới tiến cống một con mèo Ba Tư, nghe nói hai mắt có màu khác nhau, rất đáng yêu, thần thiếp..."
Nàng ta nghịch lọn tóc, mặt đỏ lên.
"Thần thiếp muốn con mèo nhỏ đó."
Hoàng hậu vốn dịu dàng độ lượng, đoan trang cẩn tận, không ngờ lại có một mặt đáng yêu như vậy, Bùi Thành Hành bật cười.
"Nàng muốn, trẫm còn có thể không cho sao? Cứ việc lấy đi."
Hoàng hậu lập tức nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh, rạng rỡ vô cùng.
"Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng! Vậy thần thiếp sẽ đi đón mèo con ngay, sau đó, thần thiếp sẽ tắm cho nó!"
Bùi Thành Hành mỉm cười, đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-bao-thu-chon-cung-dinh/3675358/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.