Ta rốt cuộc cũng hiểu, vì sao ngày ấy nàng lại xuất hiện ở cửa tiệm đó, vì sao lại tặng ta bộ trang sức ấy, và vì sao nói ra những lời kỳ lạ kia.
Sau đó còn cố ý kết thân với ta, mượn danh yến thưởng hoa mà dò xét:
“Kỳ vương cầu hôn không thành nên sinh oán, Phó gia các ngươi có dự tính gì cho sau này không?”
Phó gia không thể nào đứng về phía Kỳ vương, còn về Lương vương… công chúa hình như có mối thù sâu nặng với y.
Nhưng giờ nghĩ lại những chuyện đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì, ta chỉ tò mò món “đại lễ” mà nàng nói là gì.
Khi bước vào điện Tê Ngô, dường như ánh mắt của hai kiếp ta giao nhau nơi đây.
Mỗi tấc đất nơi này đều từng nghe thấy tiếng biện bạch của ta, cũng từng chứng kiến m.á.u và nước mắt của ta.
Tất cả đều vì Kỳ vương.
Ta không ngờ món “đại lễ” công chúa tặng ta, lại chính là Kỳ vương.
Gân tay, gân chân hắn đều đã bị cắt đứt, bị trói c.h.ặ.t vào cột.
Trên chiếc bàn bên cạnh bày la liệt d.a.o găm, nước muối, roi da…
Kỳ vương đã bị tra tấn đến mức không còn hình người.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, khi nhận ra ta, lại nở nụ cười:
“Ngươi đến rồi.”
“Ta nên gọi ngươi là gì đây? Văn Chiêu? Hay là… Minh Nguyệt?”
Nỗi oán hận trong lòng ta lại bị khơi dậy, hận không thể phun lửa, khiến hắn nếm trải nỗi đau mà ta từng chịu đựng.
Kỳ vương rõ ràng đã chật vật đến cực điểm, nhưng vẫn nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chieu/4795235/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.