Hai kiếp cộng lại, mẫu thân chỉ ở bên ta được mười năm, nhưng ta vẫn nhớ rõ nụ cười của bà ngày ấy:
“Con gái, mẫu thân cài đóa hoa này có đẹp không?”
Rồi lại gắn lên tóc ta, nói đùa:
“À, con gái của mẫu thân mới là đáng yêu nhất.”
Ta đưa tay đỡ, liền bị kéo vào vòng tay ấm áp.
“Phụ thân yên tâm, con gái và đại ca… sẽ sống thật tốt.”
Lần này, tất cả những người ta quan tâm… đều bình an.
(Hoàn chính văn)
Ngoại truyện · Góc nhìn của Thẩm Dương.
Gần đây ta mơ thấy một giấc mộng khó mà mở miệng nói ra.
Ta vậy mà lại mơ thấy Văn Chiêu trở thành vương phi của Kỳ vương, sau đó lại trở thành quý phi.
Còn mơ thấy Phó gia bị người hãm hại, cả nhà bị c.h.é.m đầu, Văn Chiêu bị bán vào chốn hồng trần, rồi lại gả cho ta làm thê tử…
Sau khi tỉnh dậy, ta tự tát mình hai cái thật mạnh.
Văn Chiêu hoảng hốt, giữ tay ta lại, hỏi ta sao lại làm thế.
Ta thật sự không còn mặt mũi nào nói ra được.
Phó gia đối với ta ân trọng như núi, giúp đỡ ta biết bao nhiêu, năm đó nếu không phải lòng nàng nhân hậu, e rằng ta sớm đã c.h.ế.t rồi.
Khi ta còn nhỏ mắc bệnh nặng, phụ thân mời một thầy t.h.u.ố.c dưới chân núi, cứu được mạng ta, nhưng để lại bệnh căn, từ đó mỗi ngày đều phải uống thuốc.
Gia cảnh cũng theo đó mà kiệt quệ.
Sau khi phụ thân qua đời, cuộc sống lại càng gian nan.
Ta có chút học vấn, liền đi chép sách thuê kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chieu/4795236/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.