Chàng không cho ta chờ, hiếm khi nổi nóng:
“Văn Chiêu, đêm khuya sương lạnh, đừng chờ ta nữa.”
Ta còn chưa kịp đáp, chàng đã thở dài, dịu giọng nói:
“Văn Chiêu, ta không ngờ mình lại dám như thế.”
Không ngờ sao? Vậy kiếp trước, người lấy tính mạng ra biện hộ cho Phó gia là ai?
Những ngày ở bên nhau, nếu không tận mắt thấy thân thể chàng yếu đuối mà tính tình lại cứng cỏi đến vậy, có lẽ ta cũng chẳng có dũng khí luyện thương mỗi ngày.
Mỗi lần vì mệt mà để thương rơi khỏi tay, ta đều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng đế, lại càng hận bản thân quá yếu đuối.
Thẩm Dương liền nhặt thương lên, đặt trở lại vào tay ta:
“Từ nhỏ ta đã nghe danh thương pháp Phó gia là tuyệt thế, Văn Chiêu có thể cho ta xem thêm một lần chăng?”
Ta ngày ngày luyện thương, chàng ngày ngày ở bên.
Có lúc ta quên thu thế, mũi thương suýt sượt qua người chàng, mà chàng vẫn không né.
Phó Tương từng nói, tên bệnh nhược này, thật ra là người cứng cỏi nhất.
Nhưng nay, thân thể Thẩm Dương đã được ta dưỡng tốt, ít khi sinh bệnh nữa.
Vì thế ta rất hài lòng, mà chàng cũng hạnh phúc, ôm ta nói:
“Nếu không có Văn Chiêu, ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Nàng muốn ta làm gì, ta đều nghe theo.”
Điều ta muốn chàng làm, là âm thầm chuẩn bị mọi thứ cần cho lễ đăng cơ của công chúa.
Chưa đến mấy ngày sau, hoàng đế băng hà.
11
Hoàng đế vốn dĩ thân thể không được tốt, liên tiếp chịu đả kích bởi chuyện của Lương vương và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chieu/4795234/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.