“Nghe nói Thẩm phu nhân có giao tình tốt với Khánh Dương, không biết có thể thay ta dò hỏi một chút chăng?”
Nghe tiếng hắn, trong lòng ta chỉ dâng lên một cơn ghê tởm.
Kiếp trước hắn cũng dùng dáng vẻ dịu dàng như thế, nói rằng sẽ vĩnh viễn không phụ ta:
“Nếu có được Văn Chiêu, ắt lấy ngôi vị hoàng hậu để đáp lại.”
Kết quả thì sao?
Hắn g.i.ế.c sạch cả tộc ta, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng tiện tay ném vào bãi tha ma.
Ngôi mộ ta dựng cho bọn họ, trong đó chỉ chôn một nắm đất ở nơi đó.
Mỗi tấc đất ấy, đều thấm m.á.u người Phó gia ta.
Ta nuốt xuống mối hận này, thản nhiên đáp:
“Có thể chia sầu cùng vương gia, tất nhiên ta sẽ hết lòng.”
Kỳ vương liền liên tiếp khen ba tiếng “tốt”, rồi quay sang khen Phó Tương:
“Phó gia, quả thật là trung thần của triều ta.”
Thẩm Dương đứng bên cạnh, khẽ nắm lấy lòng bàn tay ta.
Ta ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đầy lo lắng của chàng.
Chỉ trong thoáng chốc, ta đã muốn bật khóc.
Thì ra ta không bình tĩnh như mình tưởng, mỗi khi đối diện với Kỳ vương, ta đều không kìm được, không kìm được mà muốn chính tay g.i.ế.c hắn.
Ngay cả tay ta cũng đang run nhẹ.
May mà vẫn còn Thẩm Dương.
Kỳ vương không biết, dù hắn không tìm đến ta, thì khi thời cơ đến, hắn cũng sẽ nhận được tin “hoàng đế bệnh nặng”.
Theo đề nghị của Phó Tương, Kỳ vương mặc áo tang, đích thân đến Quốc Tự cầu phúc cho hoàng đế.
Sau đó, lại giữa đêm một mình vào cung, lấy lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chieu/4795233/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.