Vì thế ta rời Xuân Hồng viện, trở thành chính thất của quan gia.
Ngày thành thân, khi mở khăn hỷ, Thẩm Dương vẫn không dám nhìn ta, ta còn phải dỗ chàng uống rượu hợp cẩn.
Hình ảnh khi ấy dần hòa vào dung mạo người trước mắt.
Ta nén giọng, khẽ nói:
“Đúng là đồ ngốc.”
Thẩm Dương khẽ mở miệng: “A?”
Ta bật cười: “Bổn cô nương chính là vừa ý chàng đấy, chàng chỉ cần nói, có nguyện ý hay không?”
4
Sau chuyện ấy, đại ca Phó Tương mắng ta không biết giữ thể diện:
“Muội nói xem, sao lại hỏi thẳng như vậy chứ? Nhỡ người ta từ chối thì mặt mũi muội để đâu? Muội cứ chỉ cho ta xem hắn là ai, huynh đi, đảm bảo bắt người về cho muội ngay!”
Phải nói thật, người Phó gia trong xương cốt đều có chút lưu manh như vậy.
Nhìn dáng vẻ huynh ấy vừa sợ vừa lo, ta lại thấy vui lắm.
Kiếp trước, để bảo toàn Phó gia, đại ca tự xin bị điều đi nơi khác, tên cẩu hoàng đế ấy lại liên tục giáng huynh ba cấp, mà huynh còn chẳng dám oán nửa lời.
Từ một kẻ tiêu sái tự do, kiêu ngạo như thiên chi kiêu tử, huynh ấy trở nên khiêm nhường, cẩn trọng, thế mà vẫn không quên nhờ người nhắn với ta rằng phải ăn uống đúng bữa, đừng chống lại tân đế, đừng để Phó gia làm ta khổ thêm.
Ta và Phó Tương là long phụng thai, huynh ấy rõ ràng chỉ lớn hơn ta vài khắc mà thôi.
Ta vỗ vai huynh, cười an ủi:
“Yên tâm đi, đại ca, hắn nhất định sẽ đồng ý.”
Phó Tương hừ một tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chieu/4795228/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.