Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, ám vệ trở về báo:
“Có kẻ hạ độc vào t.h.u.ố.c của Thẩm Dương, may mà chúng thuộc hạ kịp thời ngăn lại. Sau đó lại có người chặn đường ám sát, nhưng cũng đã bị hạ gục toàn bộ.”
Ta vội hỏi:
“Thẩm Dương có bị hoảng sợ gì không?”
Ám vệ đáp:
“Thưa tiểu thư, mọi việc đều theo lời căn dặn của người, không để lộ sơ hở. Chúng thuộc hạ chỉ nói là thấy bất bình mà ra tay giúp đỡ. Cô gia không hề nghi ngờ, còn dúi cho chúng thuộc hạ một quan tiền để tạ ơn…”
Ta cau mày:
“Một quan tiền? Tên ngốc ấy lại định nhịn ăn nhịn mặc nữa rồi.”
Ám vệ run rẩy hỏi:
“Vậy… chúng thuộc hạ có nên lén trả lại tiền cho cô gia không?”
Ta khoát tay:
“Thôi, khỏi. Nửa tháng nữa là thành thân, đến lúc đó hắn sẽ có tất cả.”
Đợi ám vệ lui xuống, ta mới sực nhận ra cách hắn gọi vừa rồi…
“Cô gia.”
Một từ thật lạ lẫm.
Kiếp trước, đến khi ta thành thân, bên cạnh ta đã chẳng còn một người thân quen nào nữa.
5
Ngày ta và Thẩm Dương thành thân, cả kinh thành đều chấn động.
Ta gần như mang theo nửa gia sản của phủ Tướng quân để gả cho chàng.
Ngay cả căn nhà dùng để mở tiệc cưới, cũng là sản nghiệp của phủ Tướng quân ta.
Khách khứa tới lui, tất thảy đều là vì nể mặt phủ Tướng quân.
Thẩm Dương thân tình bạc mệnh, giống hệt ta ở kiếp trước, chẳng có gì cả.
Cuối cùng cũng là ta tự tay vén khăn hỷ, khi ánh mắt chàng nhìn thấy ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chieu/4795229/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.