1
“Văn Chiêu, nếu muội đã có người ưng ý, cứ nói với phụ thân và huynh là được, con gái nhà người ta mà tự mình chạy ra thế này, còn ra thể thống gì nữa?”
Đại ca Phó Tương bất lực kéo ta sang một bên.
Cũng chẳng có nguyên nhân gì to tát, chỉ là tuy thiên hạ đang thịnh hành việc “bắt rể dưới bảng vàng”, nhưng chưa từng có ai to gan như ta.
Ta chẳng để tâm mấy lời ấy, ánh mắt vẫn quét khắp đám đông.
Đại ca bị ta làm bó tay, nhưng vì vẫn thương ta như trước, nói vài câu rồi cũng mặc kệ, còn thuận theo ánh nhìn của ta mà tìm quanh, trêu chọc rằng:
“Là tên thư sinh nào mà có phúc được muội ta để mắt tới thế? Gặp từ khi nào? Con trai nhà ai vậy?”
Huynh ấy ồn ào quá, ta chẳng rảnh mà để ý.
Người bệnh nhược ấy sức khỏe vốn đã yếu, chỗ này lại đông người như vậy, nhỡ bị chen lấn thì càng tệ mất!
Ta nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng quen thuộc ở vòng ngoài đám đông.
Rồi chẳng kịp nghĩ gì thêm, ta chạy tới, nắm c.h.ặ.t lấy cổ tay Thẩm Dương.
“Công tử này, ngài có nguyện ý kết thân cùng ta chăng?”
2
Theo lời hồi tưởng của Phó Tương, hành động của muội muội huynh ấy hôm đó có thể nói là kinh thiên động địa!
Đường đường là đích nữ của phủ tướng quân, vậy mà lại tự mình kéo tay một nam nhân xa lạ ngay dưới bảng chọn rể, còn ép người ta phải cưới mình!
Mọi người xung quanh đều hít vào một hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chieu/4795227/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.