Hàn Thiên Hinh nhất quyết không cần hắn giúp đỡ, cũng không rõ có phải đã thật sự nổi giận rồi hay không? Chỉ thấy y lê thân thể đầy thương tích, từ từ rời khỏi Điện Long Châu để chuẩn bị đến Âm Ty Điện. 
Nơi gọi là Âm Ty Điện, nghe thì có vẻ u ám và tối tăm nhưng cũng không hẳn là đúng. Có điều, nơi này ngoài một toà tháp mọc lên sừng sững giữa núi non ra thì xung quanh không có nhà ở, không có hoa lá cũng không có động vật sống. Nơi đây bốn mùa đều được thắp sáng bằng nến túy hương, có ánh sáng vàng rực nuôi dưỡng linh khí. Đường lão tông chủ bên ngoài thì có ý trách phạt y, nhưng bên trong cũng xem như giữ lại chút ân tình. Ông bảo y đến đây chịu phạt, thực ra cũng vì muốn y dưỡng thương, phục hồi linh lực đã bị Liễu Hầu đánh. 
"Bạch Dạ Tiên Quân? Ngài..." 
Vị trưởng lão trông coi Âm Ty Điện gọi là Hoạ Trần, râu tóc bạc phơ, dáng người nhỏ nhắn. Đã lâu rồi Âm Ty Điện không có người đến, lần này có khách không ngờ lại là người có đạo hạnh cao siêu, học trò cưng của Hành Minh Tông. 
"Ta đến chép kinh chịu phạt, phiền ngài thắp nến giúp ta!" 
Hoạ Trần giúp y mở cửa, vào trong phất tay thắp nến. Y bước vào, chuẩn bị ngồi xuống thì thương tích trên lưng lại đau nhức không thôi. Thoáng chốc không thể đứng vững, Hàn Thiên Hinh chao đảo tìm chỗ dựa, thân bạch y phất phơ. 
"Bạch Dạ Tiên Quân? Thương tích của người nặng quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3446546/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.