"Khóc cái gì? Nam tử khí chất thanh cao, thiếu chủ của Hành Minh Tông thì càng không được yếu đuối!"
Hàn Thiên Hinh không cao không thấp mà nói, nhưng mắt lại không nhìn mặt Bội Hoàn. Là vì y thấy hắn lúc này yểu điệu như nữ nhân nên chán ghét? Hay là thấy hắn đang khóc vì y, sợ bản thân không thể kìm lòng? Bản thân y không rõ, kì thực cũng không muốn làm rõ.
"Đệ mặc kệ! Đại sư huynh tốt như vậy, không nên vì đệ... Không nên vì đệ...".
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Bội Hoàn vừa nói vừa nức nở, đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Thiên Hinh, rồi gục lên đùi y, ôm chân y cứng ngắt. Y ngẩn người. Hắn vậy mà còn không chịu nín, còn muốn trói chân y lại không chịu buông ra. Nhìn đỉnh đầu của Bội Hoàn, y dường như rơi vào một khoảng không khó mà nói hết. Hắn vẫn như một đứa trẻ, vẫn là đệ đệ mà y đã chở che ngày nào. Hắn có chí lớn nhưng chưa tới, ngày ngày vẫn muốn chạy theo y, nhìn y luyện võ làm thơ, nhìn y đánh đàn múa kiếm.
Hàn Thiên Hinh vô thức đưa bàn tay ra giữa không trung, chần chừ mãi một lúc lâu, cuối cùng đặt xuống đầu hắn, vỗ vỗ về về.
"Được rồi! Đừng quấy nữa!"
Bội Hoàn được y dỗ dành, khóc cho đã đời một trận mới chịu ngưng. Hắn xem thương tích trên người y, vừa xem vừa lẩm bẩm nhắc đến đường lão tông chủ. Cha hắn thương nhất là đại đệ tử này, mà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3446547/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.