Cậu thơm tôi một cái, được không?
Thư Vưu ngây người.
Đôi mắt người đàn ông sâu hun hút, trông rất u ám, nhưng hình bóng của cậu lại được phản chiếu rõ ràng, như thể Thư Vưu ở trước mặt là tất cả đối với anh, là mối quan tâm duy nhất của anh vào giây phút này.
… Rất dễ tạo ảo giác cho người ta.
Ảo giác hai người họ là một đôi tình nhân yêu đương thân mật, chỉ đang làm chuyện hợp theo lẽ thường nhất trên đời này.
Nhịp tim của Thư Vưu, cũng chẳng thể kiềm được mà lỡ mất một nhịp.
Cậu gần như đắm chìm vào trong đó, gần như tin là thật, suýt nữa thì lún sâu vào.
Sau đó một sợi dây mảnh sắp đứt căng ra, kéo chút lý trí cuối cùng quay trở lại.
Cậu… Cậu không thể.
Thậm chí cậu còn tự hỏi liệu có phải bản thân đã nghe nhầm rồi không.
Nhưng khi người đàn ông nói xong câu đó, anh vẫn thong thả ngồi xuống bên cạnh cậu, không hề mở miệng, chỉ im lặng nhìn cậu.
… Ý tứ cũng đâu cần rõ ràng như vậy.
“Lận, Lận Minh Húc.”
Thư Vưu lắp bắp nói: “Có thể, có thể không…”
“Thư Vưu.”
Lận Minh Húc cắt ngang lời nói lí nhí chẳng rõ tiếng của cậu, dứt khoát hỏi thẳng: “Cậu là bạn trai của tôi, đúng không?”
“Đúng, đúng vậy.”
“Cậu nói cậu rất yêu tôi, đúng không?”
“Đúng, đúng vậy.”
“… Nếu thế,” Cơ thể Lận Minh Húc chẳng hề nhúc nhích, nhưng lời nói của anh lại từng bước chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3586855/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.