Lận Minh Húc đang nghiêm túc.
Thật - sự - nghiêm - túc.
Thư Vưu ngu người.
Không hiểu sao mà cả người cậu từ đầu tới chân đều nóng bừng lên, cuối cùng không ngừng dâng lên đỉnh đầu.
Sau đó trong đầu Thư Vưu lập tức nảy lên một câu.
Bóng thẳng*, chiêu trí mạng.
(*) Bóng thằng: Thường dùng để ám chỉ những hành động rất thẳng thắn và trực tiếp.
… Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu, mà đã là lần thứ hai.
Không phải Thư Vưu không nhận ra chút gì. Chẳng qua là những chuyện xảy ra trước đó, đều bị cậu cố tình lơ đi hết.
Cơ thể Thư Vưu cứng ngắc không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, đầu óc cậu rối thành một nùi hỗn loạn, suy nghĩ hoang đường kiểu gì cũng có. Người đàn ông sau lưng lùi lại một bước, anh buông cậu ra, trong ánh mắt pha thêm chút ý cười gọi: “Thư Vưu.”
Thư Vưu hơi mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Lận Minh Húc không để ý, thấp giọng bình tĩnh hỏi: “Lên tầng tham quan nhé?”
Anh dắt tay chàng trai một cách rất tự nhiên, dẫn theo cậu đi lên tầng.
Bụi bặm ở khắp nơi, không khí trong một ngôi nhà bị đóng cửa mấy tháng cũng không thể trong lành thoáng mát được, có hơi bí bách và ngột ngạt.
Thư Vưu chưa kịp định thần lại thì đã bị Lận Minh Húc dẫn lên tầng hai, tầng ba, sau khi dạo qua một vòng thì họ cùng nhau lên tầng bốn.
“Đây là phòng của tôi.”
Tầng bốn chứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3586854/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.