Khả Hân trở về nhà, mở cửa ra vẫn chưa thấy ai đó trở về. Xem ra cả hai người đều là qua đêm ở bên ngoài.
Nếu là trước đây thì cô sẽ vô cùng lo lắng. Còn bây giờ đối với cô mà nói, chuyện cô em gái qua đêm cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.
Khả Hân thanh thản thưởng thức ly cà phê mới pha, cô chẳng quan tâm tới việc cánh cửa bị đạp mạnh, có người xuất hiện. Cô em gái của cô đã về, trông có vẻ còn rất thảm hại.
"Về rồi đấy à? Đêm qua em ở chỗ nào vậy? Chị đi tìm cả đêm không thấy em đâu."
Khả Hân mỉm cười một cách châm biếm, mặc cho cô em gái đang run lên tức giận. Thấy được nét mặt đặc sắc của Giai Mẫn, cô thực hả lòng hả dạ.
"Em… hôm qua em ngủ quên trong nhà vệ sinh. Chắc là do rượu nên không dậy được."
Giai Mẫn ngước mặt lên nhìn cô chị của mình. Thấy bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền trên người của cô thì ghen ghét không thôi.
"Thế mà mình đòi chị ta mua cái túi hàng hiệu cũng không cho. Đúng là khốn nạn!" Ả thầm chửi rủa.
"Em lẩm bẩm cái gì vậy?"
Nghe lời chất vấn của Khả Hân, cô ta chối ngay rồi lập tức chạy ngay lên phòng.
"À không có gì. Em lên phòng trước đây."
Nhưng cô nào bỏ qua dễ thế được. Cô ả vừa tính bỏ chạy, Khả Hân liền kéo lại. Rồi lấy một lọ thuốc mỡ nhét vào tay Giai Mẫn.
"Chắc là hôm qua ngủ trong "nhà vệ sinh" nên bị "muỗi cắn" đầy cổ rồi kìa. Em bôi vào cho chóng khỏi nha."
Khả Hân ân cần mà nói, nhưng giọng điệu lại vô cùng trêu ngươi. Cái đống dấu vết trên cổ của cô ả kia, nhìn vào không biết là gì mới lạ. Còn Giai Mẫn cô ta cáu đến run bần bật rồi, nhưng cô ta vẫn cầm lấy lọ thuốc mỡ kia rồi chạy thẳng lên phòng.
Cô ta đóng sầm cửa lại bày tỏ thái độ, sau đó đứng bên trong chửi Khả Hân cho bõ tức.
"Con điếm, mày nhớ cho kĩ hôm nay. Những sự sỉ nhục hôm nay rồi sẽ có ngày tao trả lại cho mày!"
Trái lại, Khả Hân bên dưới lại vô cùng thoải mái. Chén xong ly cà phê cô liền đứng dậy đi làm. Nếu cứ thỏa mãn trong chiến thắng đầu thế này, thì cô sẽ chẳng còn đồng nào để mà sống mất.
Chiều còn có buổi casting vai diễn cho người mới. Nghĩ tới cô lại càng vui vẻ, cứ vậy mà đi ra ngoài.
Khả Hân chỉ là làm công trông thư viện cùng một vài việc ngoài giờ thôi. Dù chẳng được bao nhiêu, nhưng số tiền cô kiếm được hàng ngày vẫn đủ để nuôi sống bọn họ.
Trong nhà chỉ còn Khả Hân với cô em gái, một người thì cắm mặt kiếm tiền, còn một kẻ thì chẳng làm được gì ngoài ăn chơi. Nói thẳng ra, nếu không có Khả Hân thì ả Giai Mẫn chỉ có cạp đất mà ăn.
Khả Hân ngồi trong thư viện vừa trông vừa tiện tay đọc một vài cuốn sách hay. Cô cứ như thế cho tới hết thời gian làm việc. Đáng ra là còn một buổi làm việc nữa vào buổi chiều, nhưng cô đã xin nghỉ nên buổi việc hôm nay cứ chấm hết ở đó.
Đến buổi casting vai diễn, cô mặc quần áo bình thường đến thử vai. Còn cô em gái thì lấy tiền của cô xong chạy đi mua quần áo.
Casting vai diễn chứ không phải đi thi hoa hậu, được tuyển được hay không là do diễn xuất, không phải là do quần áo váy vóc quyết định. Cô hiểu rõ điều đó nên chuẩn bị tâm thế sẵn sàng để biểu diễn tốt nhất có thể.
"Cô ta trông hai lúa thật đấy."
"Trông cô ta thế này là biết "tạch tạch tạch" rồi."
Đám vịt cái ngồi cạnh Khả Hân muốn công kích sự tự tin của cô. Nhưng thật tiếc, lòng cô bây giờ như bức tường thành vững chãi rồi, không phải chỉ một hai lời đàm tiếu mà có thể lật đổ. Khả Hân bình thản đợi đến khi mình được gọi vào bên trong…
Cô ngồi bên ngoài trừng mắt nhìn đám chảnh chọe cô vừa rồi trở ra sau casting. Đúng là "tạch tạch tạch", nhưng người tạch là bọn họ không phải cô. Vì sao cô dám khẳng định thế ư? Vì đã tới lượt cô được gọi vào rồi, cô rất tự tin sống lại rồi sao cô có thể tệ hại như kiếp trước đây…
"Ngẩng mặt lên." Vị đạo diễn ngồi ngồi phía trước nói với cô.
Khả Hân thuận lời ngẩng mặt lên. Trước mắt cô là ba vị chấm điểm, một vị là đạo diễn Hà - người vừa nói cô. Vị ngoài cùng là tiểu thuyết gia nổi tiếng Phi Phụng Điệp, tiểu thuyết "Bất Lặng" của cô ấy được chuyển thể nên việc cô ấy ở đây cũng là chuyện bình thường. Nhưng còn người đang ngồi ở giữa thì… Mặc Lăng Vũ? Anh ta xuất hiện ở đây là muốn tuyển thêm những gương mặt sáng giá cho công ty của mình sao?
"Ngẩn ra đấy làm gì? Thời gian chúng tôi có hạn, nhanh chóng cho chúng tôi thấy khả năng diễn xuất của cô đi. Không thì cô out được rồi."
Nghe đạo diễn Hà cằn nhằn, Khả Hân điều chỉnh cảm xúc rồi nhập tâm vào nhân vật mình diễn. Một cách tự nhiên và hoàn hảo nhất.
Vai cô nhập tâm vào diễn chính là vai nữ phụ hắc hóa trong kịch bản. Đó là một vai cô cực kì thích vì nó nói tới một cô gái đang hiền lành tốt bụng bỗng hắc hóa thành một người cực kì độc ác. Chỉ vì bị người thân lừa dối, bị hãm hại mà thân xác bị giày vò. Sau đó thì trở lại tấn công nữ chính, người gián tiếp gây ra những chuyện này.
Nếu nói không ngoa thì vai diễn này sinh ra đích thực sinh ra là dành cho cô. Cô gái trong kịch bản giống cô đến bất ngờ, vì vậy mà cô đủ khả năng để biểu đạt luồng cảm xúc của nhân vật này.
Kết thúc màn biểu diễn, chỉ còn lại tiếng vỗ tay đến từ hai người đạo diễn Hà và vị Phi Phụng Điệp.
"Tuyệt vời! Vai diễn này là để dành cho cô."
Đạo diễn Hà tấm tắc khen ngợi. Xem ra cô đã thể hiện rất tốt rồi.
"Tôi chưa thấy ai biểu lộ được cảm xúc được đứa con bé nhỏ của tôi một cách chân thực đến thế."
Phụng Phi Điệp cũng dành một tràng pháo tay để khen ngợi cô. Nói là nhân vật phụ, nhưng đó lại là nhân vật mà Phi Phụng Điệp yêu thích nhất. Đó là nhân vật cô ấy khắc họa hay nhất về cảm xúc, sự thay đổi và cả khí chất bức người. Nghe cũng đủ hiểu đây là nhân vật mà khó kiếm người đóng hợp nhất phim.
Cô vui vẻ nhìn hai người bọn họ, còn Mặc Lăng Vũ đang ngồi ở đó thì chỉ mỉm cười không nói gì.
"Không cần chờ thông báo tuyển chọn nữa. Cô trực tiếp được chọn vào vai diễn "Phụng Tư Hân". A Điệp, cô thấy vậy được không?"
"Tôi rất trông chờ vai diễn của cô ấy ở bộ phim này."
Không ngoài dự liệu, cô được đã được chọn sau khi diễn nhân vật mà mình yêu thích nhất. Cúi đầu chào bọn họ xong thì cô cũng bước ra ngoài đầy vui vẻ. Biểu cảm của cô trực tiếp vả cho đám người đàm tiếu cô hồi nãy một cái thật mạnh.
Khả Hân vừa ra ngoài liền bắt gặp "cô em gái quốc dân" của mình. Huyền Giai Mẫn bây giờ mới xuất hiện. Cô vẫy tay với ả rồi mỉm cười hả hê.
"Em tới rồi đấy à?"
Tới gần cô liền thấy sợi dây chuyền mà mẹ để cho mình. Sao cô ta lại đeo vật này?
"Chị là thành công rồi?" Ả ta hỏi, biểu cảm đặc sắc của ả khiến Khả Hân càng thêm vui vẻ.
"Ừ, chị được tuyển trực tiếp. Mà… sợi dây chuyền kia là sao?"
Thấy Khả Hân hỏi về sợi dây chuyền, Giai Mẫn ngơ ra một lúc, cô ta nói:
"Chị quên à? Hôm qua chị mới tặng nhân dịp sinh nhật em đấy."
Bây giờ Khả Hân mới nhớ ra cô đã tặng lại sợi dây chuyền báu vật của mình cho cô ta. Tuy rất muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, nhưng cô vẫn chưa định lấy lại sợi dây chuyền này ngay.
"Thôi, chị đi trước đây. Chúc em thành công với vai nữ chính nhé."
Khả Hân nhanh chóng rời khỏi đó.
Bên phía Mặc Lăng Vũ, sau khi đổ hết mọi chuyện ở đây cho Tần Gia Luân - cậu bạn thân của anh thì cũng rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]