Khả Hân vui đến mức chết đi sống lại, lần này là trời muốn cho cơ hội thay đổi, được tỏa sáng sao? Vậy thì cô nhất định không để vụt mất cơ hội này.
"Chị có nghe em nói không vậy?"
Hoàn thần, cô quay lại nhìn cô em gái giả tạo của mình, mỉm cười rồi giả vờ như bình thường:
"Ừ, chị ổn. Nhạc ồn quá nên nghe không rõ."
"À à, vậy chị uống nốt ly rượu này đi rồi hai ta về nhà" Giai Mẫn mỉm cười thân thiện.
Nhớ lại năm sinh nhật 18 tuổi của cô ta, Khả Hân lại bất giác siết chặt tay. Năm đó cô cùng Giai Mẫn tới đây uống rượu, cũng nói những lời thế này, nhưng sáng hôm sau cô lại không mảnh vải che thân nằm trong khách sạn. Vậy mà năm đó lại chỉ vì một lời giải thích qua loa: "Em say quá nên không đưa được chị về. Em thật có lỗi." thì liền ngu ngốc tin tưởng.
Giờ cô sống lại rồi, cô có ngu mới tin trong ly rượu này không có vấn đề.
Khả Hân thấy thế thì cầm lấy ly rượu của Huyền Giai Mẫn, lấy nó rồi cụng với cái ly rượu mà cô ả đang cầm trên tay. Một hơi uống hết. Rồi cô lại nhìn biểu cảm đặc sắc của cô em gái nhỏ.
"Sao em không uống đi?"
Vừa nói, cô vừa cười vô cùng khoái chí.
"Em… em…"
"Em không uống hết là không nể mặt chị rồi. Nếu ly rượu này uống không hết, thì ngày mai đừng hòng chị mua cho váy áo để đi casting vai diễn a~"
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-dien-cua-ac-nu-minh-tinh/2800234/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.