Không phải Giang Thần Vũ không có mặt tại tuổi thơ của đám trẻ, chỉ là khi ấy, không ai biết anh là Giang Thần Vũ, bọn họ chỉ biết anh là một bản sao của Mặc Lăng Vũ vì gương mặt không một điểm khác nào của anh.
Dù anh vẫn ra đời trước hai người kia mấy tháng, nhưng việc trùng tên và xuất hiện cuối cùng trong hội, nên bọn họ liền đặt cho anh biệt danh là “Vũ thứ hai”.
Duy chỉ một người lớn hơn họ năm tuổi lại trưởng thành hơn hẳn - Nguyệt Chân.
“Mấy người các cậu bị bắt tới đây gia đình có biết không?”
Cũng không mấy trưởng thành cho lắm…
Khi ấy gia đình bọn họ cũng ráo riết đi tìm khắp nơi, ba đứa trẻ này mất cùng lúc, sao có thể đơn giản là đi lạc được.
Sau khi bắt cóc được ba đứa trẻ kia, Nguyệt Thành vẫn thư thái ngồi ở trên một cái đình được đặt những tảng đá vuông vóc giống nhưng ghế ngồi. Ông ta vẫn ung dung ngồi thưởng trà như mấy bậc nho sĩ gì đó, bắt người về cũng chẳng làm gì cả.
Nguyệt Chân lớn nhất, làm chị đại dẫn hai tên nhóc kia quậy khắp mọi nơi, còn Giang Thần Vũ thì cứ lầm lầm lì lì, tuy đi theo nhưng so với người vô hình cũng không khác là mấy.
Dù cậu sống ẩn, nhưng vẫn luôn bị mấy đứa trẻ kia lôi ra làm trò tiêu khiển.
“Lông Vũ, cậu bị câm rồi hả?”
“Chậc chậc, cái tên lười vận động này.”
Giang Thần Vũ vốn không quan tâm, cậu ta vốn không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-dien-cua-ac-nu-minh-tinh/2797158/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.