Một tháng sau đó, bố mẹ bọn họ vẫn chưa thấy xuất hiện. Bọn họ lại đợi thêm một tháng, và lần này cuối cùng cũng chẳng có ai xuất hiện.
Tần Gia Luân cứ thở dài liên tục vì mãi chẳng được về nhà.
“Sao thế? Cậu nhớ mẹ rồi à?”
Nguyệt Chân có vẻ rất thích thú với đôi má bánh bao của Tằn Gia Luân, cứ có cơ hội là chị ta lại sờ sờ nắn nắn như một trò để giải trí.
Mọi lần Tần Gia Luân vẫn rất phản kháng, nhưng lần này cậu ta cứ không ngừng thở dài, không mấy quan tâm tới chuyện.
“Ầy, mẹ em sắp sinh em bé rồi, nếu em còn không về nhanh thì sợ không kịp tặng em gái món quà mình chuẩn bị mất.”
“Cậu sắp có em à? Hồi đó tôi tặng cho Lăng Kỳ một cái ô tô điều khiển từ xa. Haha, lúc đó mặt nó nhăn lại, hình như là vui lắm.”
Biểu hiện vui vẻ của Mặc Lăng Vũ, khiến mấy người xung quanh rất là ba chấm, cậu ta hình như hơi có vấn đề về nhận thức giới tính, bé gái không thích mấy món đồ như thế.
“Tên ngốc.”
Sau một tháng, Giang Thần Vũ cũng chưa hết chán ghét Mặc Lăng Vũ.
“Ngươi mới ngốc!”
Tiếp đó mọi ánh mắt hướng về Giang Thần Vũ, bọn họ chờ xem phản ứng của cậu. Nhưng không như kì vọng của bọn họ, cậu ta lại tiếp tục im lặng.
“Cái tên Vũ thứ hai này, cậu có thể đừng làm mọi người mất hứng thế không?”
Nguyệt Chân hoàn toàn bất lực, Giang Thần Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-dien-cua-ac-nu-minh-tinh/2797156/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.