Như vậy bức thư tình chẳng phải là điều mong chờ nhất sao?
Phó Dư Hạc đang ngâm mình trong bồn tắm, đùi anh hơi đỏ, anh nhắm mắt lại ngả người ra sau, điều hiện lên trong đầu là biểu cảm của Thẩm Dịch khi nói câu đó giống như một đứa trẻ tràn đầy mong đợi ngây thơ vô tội.
Ngọn lửa trong lòng anh tiêu tan, anh trở nên rõ ràng hơn rất nhiều về những gì anh muốn - anh không thể chịu đựng được việc Thẩm Dịch đi cùng những cô gái khác.
Sau khi Phó Dư Hạc tắm xong anh mặc quần áo vào đi uống cốc nước, trên hành lang anh gặp Phó Trừng vừa về nhà, Phó Trừng đứng trước cửa phòng anh định gõ cửa thì anh gọi cậu rồi đi qua đó.
"Anh." Phó Trừng buông tay nghiêng người đi.
Phó Dư Hạc: "Có chuyện gì vậy?"
"Em..." Phó Trừng đảo mắt do dự.
Phó Dư Hạc: "Nói."
Phó Trừng đưa điện thoại di động trong tay cho Phó Dư Hạc: "Cô hai đến gặp em nói rằng cô ấy muốn gặp anh."
Phó Dư Hạc cầm lấy điện thoại di động của cậu, trên đó có một tin nhắn.
[Tiểu Thành cháu giúp cô hai đi, anh cháu hiện tại bận rộn không thể gặp nhau, cô hai thật sự không có biện pháp, còn nhớ tới anh họ cháu không, khi còn bé thường xuyên dẫn cháu đi chơi...]
Trong tin nhắn nội dung vừa mềm vừa cứng, cùng Phó Trừng chơi lá bài gia đình khiến Phó Trừng mềm lòng tự nhiên là đắn đo không chừng, nhưng cậu vẫn chưa quên chuyện lúc trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-chi-muon-yeu-duong/2699815/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.