"Chậm quá." Phó Trừng nghiêng đầu dựa vào bàn.
Thẩm Dịch đặt cốc nước vào tay Phó Trừng, "Trong phòng ngột ngạt quá, cậu ra ngoài hít thở một chút đi."
Phó Trừng ngồi dậy uống một ngụm nước trong cốc nước, nghi hoặc nhìn Thẩm Dịch, cảm thấy hắn vừa rồi đi ra ngoài có hơi khác "Cậu ra ngoài hóng gió à?"
Thẩm Dịch ngồi ở một bên, một chân gác lên ghế chân kia chống đất, nghiêng ghế xoay qua xoay lại, "Sao cậu lại hỏi như thế?"
Phó Trừng chỉ vào lỗ tai của mình nói: "Tai của cậu lạnh đỏ lên kìa"
"Thật sao?" Thẩm Dịch sờ sờ vành tai đỏ, không phải lạnh nóng mà là nóng.
Hắn nói: "Bên ngoài hơi lạnh, ngày mai cậu nhớ mặc thêm quần áo."
"Ừm, cần mặc thêm." Phó Trừng gật đầu đồng ý.
"Phó Trừng..." Thần Dịch tựa hồ muốn nói cái gì.
Phó Trừng nghi hoặc "Ừm", Thẩm Dịch lại mỉm cười nói "không có gì".
Thẩm Dịch nghĩ mối quan hệ giữa hắn và Phó Dư Hạc hiện tại có lẽ có thể được tóm gọn trong hai từ được gọi là—yêu đương vụng trộm. Sau lưng Phó Trừng ngấm ngầm che chở cho nhau, không danh chính ngôn thuận nhưng rất kích thích.
Thời tiết mùa đông lạnh giá, nhiệt tình chơi bóng rổ của các nam sinh đã giảm đi rất nhiều, hoạt động giải trí của Thẩm Dịch cũng ít đi nhưng hắn đã quen tự tìm niềm vui cho chính mình chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Vào tháng 12, một ngày trước lễ Giáng sinh là ngày Bình An, việc bán táo trong siêu thị nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-chi-muon-yeu-duong/2699814/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.