Trước khi bộ phim bắt đầu cả căn phòng chìm vào bóng tối, ánh sáng duy nhất chính là ánh sáng yếu ớt từ notebook chiếu vào mặt Thẩm Dịch.
"Được rồi." Thẩm Dịch ngồi xuống sô pha "Có muốn ăn chút gì không?"
Phó Dư Hạc: "Tối nay ăn không no sao?"
"... Anh không vui sao?" Thẩm Dịch do dự một chút rồi hỏi, sau đó một túi khoai tây chiên được mở ra, có một âm thanh vang lên.
Phó Dư Hạc nhếch mép cười: "Có cái gì đâu mà không vui."
Anh vừa nói xong thì hiệu ứng âm thanh ở đầu phim vang lên, âm thanh cũng không nhỏ, Phó Dư Hạc giảm âm lượng xuống, ném điều khiển từ xa sang một bên, cuộc nói chuyện bị đánh gãy liền không có ai nói tiếp.
Phó Dư Hạc nhìn bộ phim với vẻ mặt trống rỗng, đoạn đầu của bộ phim khá nghiêm túc.
Nhưng khi hình ảnh tiếp theo dần dần diễn ra anh nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Trong phim hoàn cảnh tối đen như mực nhìn không thấy ngón tay, đầu tiên là tiếng thở dốc sau đó máy quay lắc lư còn có tiếng bước chân giống như có người chạy loạn.
Mấy chục giây sau màn hình dần dần sáng lên, đó là một bãi đậu xe dưới lòng đất, trong màn hình màu xám có một bóng người vụt qua, ngay sau đó một khuôn mặt nhuốm đầy máu với mái tóc rối bù bất ngờ xuất hiện trước ống kính kèm theo hiệu ứng âm thanh đáng sợ.
Bàn tay đang cầm hộp thuốc của Phó Dư Hạc đột nhiên nắm chặt lại, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-chi-muon-yeu-duong/2699808/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.