Mười giây là đủ để trượt một quãng đường dài, trượt tuyết đơn giản không khó, họ đặt một điểm là điểm cuối ai đến trước thì thắng.
"Anh—" Thẩm Dịch nghiêng người về phía Phó Dư Hạc.
Có rất nhiều người trong khu nghỉ mát trượt tuyết, nhiều người trong số họ đi theo nhóm, bọn họ hai người họ đứng ở đó không mấy dễ chú ý.
"Vậy thì bắt đầu đi." Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc nói "Ừ" đột nhiên trên môi anh bị chạm nhẹ vào như chuồn chuồn lướt nước, Thẩm Dịch tháo găng tay ra dùng đầu ngón tay mát lạnh gõ nhẹ vào đôi môi dưới mặt nạ bảo hộ của anh.
"Trước tiên phải kiểm tra phần thưởng của em trước." Hắn mỉm cười rút tay về.
Câu này trong đó có ý "Tất thắng", nhất định phải có được chút kiêu ngạo.
Thẩm Dịch đeo găng tay vào rồi bước lên ván trượt của mình "Anh, tính giờ đi, đếm đủ mười giây đừng chơi xấu."
Sau đó không đợi Phó Dư Hạc trả lời hắn trượt xuống mà không quay đầu lại, gió lạnh bao trùm lấy người bên tai chỉ toàn tiếng gió, khi hắn sắp về đích có quay đầu lại nhưng không thấy bóng dáng của Phó Dư Hạc.
...Hửm?
Hắn giảm tốc rồi từ từ dừng lại.
Người đâu?
Hắn liếc qua những bóng người tương tự phía sau, cho dù có mất mười giây cũng không thể bị ném xa như vậy, Thẩm Dịch đẩy kính bảo hộ lên ngay sau đó một giọng nữ từ phía sau truyền đến.
"A a! Tránh ra, tránh ra!!!"
Hắn quay đầu lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-chi-muon-yeu-duong/2699806/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.