"Anh, anh thích không?" Thẩm Dịch tràn đầy chờ đợi nhìn Phó Dư Hạc.
Phó Dư Hạc: "..."
Nói thế nào đây, món quà này thực sự có điểm sáng tạo khác người mà sau khi nhìn nó một lúc Phó Dư Hạc mới thích ứng được vài phút, dường như đó thực sự là điều Thẩm Dịch sẽ làm.
Đèn trong phòng rất sáng cho nên Phó Dư Hạc có thể nhìn rõ từng biểu cảm trên mặt Thẩm Dịch.
"Tôi nhớ là hôm nay các em có bài thi." Anh ấy nói.
Thẩm Dịch: "Ừm, thi xong rồi."
Phó Dư Hạc: "Vậy..."
Anh chỉ vào những thứ trên bàn: "Mấy ngày nay em đều để những thứ này trong ba lô sao?"
Thẩm Dịch khó hiểu: "Cái này cũng bình thường thôi mà?"
Thái độ tự nhiên của hắn khiến mọi người nghi ngờ đó là vấn đề của chính mình.
Bình thường?
Học sinh trung học nào sẽ mang chiến lợi phẩm này trong ba lô của mình.
"Lúc trước không phải anh nói muốn kiểm tra em sao?" Thẩm Dịch tự tin ném Phó Dư Hạc xuống sô pha nói: "Em đã chuẩn bị xong."
Cái này làm Phó Dư Hạc nhớ tới lúc ban đầu chỉ là muốn thử hắn thực sự không có ý gì nhưng hiện tại xem ra sự việc tưởng như đơn giản lại nghiêm trọng đến vậy, giả làm một con thỏ trắng nhỏ gì chứ rõ ràng là một con sói có đuôi lớn.
Lần này khác hẳn với chuyến công tác trước, Thẩm Dịch nhiệt tình như một chàng trai mới yêu lần đầu, người đầy nhiệt huyết nóng rực cuồn cuộn, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-chi-muon-yeu-duong/2699810/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.