Thẩm Tắc Nhất rời khỏi cổng thành, cứ thế men theo quan đạo phi ngựa không ngừng nghỉ, nhưng cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp Thẩm Chiết Chi. Chỉ đến khi gặp được Tống Thừa, anh mới tạm cưỡng ép người ta quay lại kinh thành.
Thẩm Chiết Chi và Quý Cảnh Chi không đi theo quan đạo mà chọn đường vòng, men theo một lối đi khác để đến biên giới.
Suốt mấy ngày liền lên đường gấp rút, bệnh cảm lạnh của Thẩm Chiết Chi đã đỡ nhưng giọng nói thì càng ngày càng khàn. Mời mấy y sư xem qua, cuối cùng chỉ có thể cho rằng đó là do cảm mạo phát ra, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày thì sẽ khá lên.
Thẩm Chiết Chi chậm rãi uống một ngụm trà ấm, tựa vào khung cửa sổ, im lặng không nói gì.
Việc bị phát hiện vấn đề giọng nói vốn là điều nằm trong dự liệu.
Dù sao thì chính y cũng đã tự uống thuốc.
Ban đầu y không định quay lại kinh thành, nhưng có những việc bắt buộc phải làm. Trong kinh toàn là người quen, chỉ cần y mở miệng nói, có lẽ ngay lập tức sẽ bị nhận ra.
Y không nhất thiết phải giấu quá kỹ, có người nghi ngờ cũng không sao, miễn là không bị nhận mặt thật thì vẫn ổn.
Chỉ cần cầm cự qua một đoạn thời gian là được.
Mọi chuyện sau này không còn liên quan gì đến y nữa.
-
Khi đến biên giới Tống quốc, đã có sứ giả triều đình chờ sẵn ngoài thành, sau đó dẫn đường cùng tiến về kinh thành.
Đến vùng ngoại ô kinh thành thì đã là mấy ngày sau đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-quoc-su-xinh-dep-nhu-hoa/5000891/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.