Thẩm Chiết Chi đứng im một bên, không nói gì, từ tốn chỉnh lại ngoại hình. Kiếm bạc dần biến mất trong tà áo mây khói.
Suốt dọc đường bôn ba, lại thêm lúc nãy cọ xát với Quý Cảnh Chi, bộ áo trắng như tuyết ban đầu đã bị nhuộm máu, bạch tiêu cũng dính tro bụi.
Lại càng có vẻ chân thật hơn một chút.
Như là người bằng xương bằng thịt.
Y nói "không quản nữa" là thật. Sau khi giao mọi việc lại cho Quý Cảnh Chi, y đưa tới một người, nói là muốn gặp Thẩm Ngật – Thẩm tướng quân.
Lúc ấy Quý Cảnh Chi vẫn đứng cạnh y, nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Chiết Chi lắc đầu: "Không có gì, chỉ muốn chào hỏi thôi."
Quý Cảnh Chi nhướng mày.
Người này nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sẽ chủ động đi chào hỏi ai.
"Ta đi đây."
Nói xong một câu ngắn gọn, Thẩm Chiết Chi tiện tay gọi một binh sĩ dẫn đường, đi về phía khu nghỉ tạm thời.
Nơi này tập trung khá nhiều binh lính bị thương đang được chữa trị, xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng r*n r* vì đau.
Thẩm Ngật ngồi một mình trong góc khu nghỉ, ngẩng đầu nhìn về phía thành xa xa. Đôi mắt không nhìn rõ cảm xúc, thái dương lốm đốm bạc dính cả máu.
Trên người ông tả tơi chẳng khác gì binh sĩ thường, ngồi co lại một góc. Binh sĩ dẫn đường phải nhìn quanh hai lần mới phát hiện ông ở đâu, lập tức cao giọng gọi: "Thẩm...!"
Câu sau còn chưa kịp thốt ra đã bị Thẩm Chiết Chi dập tắt giữa cổ họng, ánh mắt trợn to sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-quoc-su-xinh-dep-nhu-hoa/5000890/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.