Những người khác mới chỉ nghe thấy giọng nói, còn chưa thấy được người, lập tức tò mò mà nghiêng đầu nhìn lên.
Quý Cảnh Chi buông dây cương trong tay, ban đầu bước nhanh về phía trước, sau đó lập tức chạy thẳng lên, giáp sắt trên người vang lên từng hồi chát chúa.
Khi cách mặt đất chỉ còn một bậc thang, Thẩm Chiết Chi dừng lại.
Quý Cảnh Chi cũng dừng bước, đứng cách Thẩm Chiết Chi chỉ một bước chân.
Hắn vươn tay, nhưng lại thấy trên người mình vẫn còn vết máu, ngón tay khẽ cuộn lại rồi buông xuống.
Trên người hắn bẩn, tay dính máu. Hắn biết Thẩm Chiết Chi thích sạch sẽ.
Hắn nghe thấy Thẩm Chiết Chi thở dài.
"Không phải muốn ôm một cái sao?"
Thẩm Chiết Chi nói: "Lần này tạm thời không chê ngươi dơ."
Nói rồi, eo lập tức bị siết chặt lại. Một làn mùi máu tanh xộc tới, trên người lại bị giáp sắt cứng cọ vào đau đau.
Quý Cảnh Chi ôm chặt lấy Thẩm Chiết Chi.
Hắn không dám quá mạnh tay, chỉ ôm như vậy thôi, nét mặt dần dần dịu lại, sợi dây thần kinh căng cứng trong đầu cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Lúc này mới chịu phân biệt phải trái sao?"
Thẩm Chiết Chi cười khẽ, dùng ngón tay chạm vào phát quan trên đầu Quý Cảnh Chi, nhẹ nhàng kéo hắn tựa vào vai mình.
Quý Cảnh Chi để mặc Thẩm Chiết Chi làm gì thì làm, không chút phản kháng.
Hoặc phải nói đúng hơn, hắn căng thẳng đến mức chẳng biết nên phản ứng ra sao.
Mũi hắn đầy ắp mùi hương quen thuộc trên người Thẩm Chiết Chi – như tuyết liên trên đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-quoc-su-xinh-dep-nhu-hoa/5000889/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.