Sau khi phần xướng lễ kết thúc, không khí trong điện càng náo nhiệt hơn. Có những phu nhân, tiểu thư không hứng thú với các tiết mục ca múa sau đó nên tự đi ra đình viện trò chuyện. Cũng có các công tử trẻ tuổi mượn rượu làm cớ, chạy ra ngoài hóng gió lạnh.
Trong điện quá đông người, Thẩm Chiết Chi không tiện trực tiếp ra tay, chỉ có thể ghé sát tai Quý Cảnh Chi khẽ hỏi: "Sao rồi, chân còn đau không?"
Trước đó Quý Cảnh Chi bị thương ở Bắc Cương, nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ. Bình thường đi lại thì không sao, nhưng kiểu ngồi lâu như hiện tại thì chắc chắn là không chịu nổi.
Có kinh nghiệm từ lần trước, Quý Cảnh Chi chỉ có thể ngoan ngoãn đáp thật: "Có hơi đau."
Ngồi thế này, vết thương luôn trong trạng thái căng ra, giờ đã bắt đầu thấy đau như rách miệng vết thương.
Không biết có bị nứt ra không nữa.
"Vậy thì đứng dậy ra ngoài đi dạo một chút, trong vườn chắc có chòi nghỉ chân, đến đó ngồi nghỉ một lát."
Quý Cảnh Chi hỏi: "Sao ngươi biết có chòi nghỉ?"
"Đoán thôi." Thẩm Chiết Chi nhẹ giọng đáp: "Chẳng phải trong cung Tề quốc cũng vậy sao?"
Quý Cảnh Chi gật đầu: "Cũng đúng."
Lần này là Thẩm Chiết Chi nửa dìu Quý Cảnh Chi đứng dậy, sau đó cùng nhau rời khỏi đại điện.
Bạch Cảnh Trạch liếc nhìn hai người một cái, rồi lại tiếp tục trò chuyện với vị đại thần bên cạnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hiện tại vẫn chưa thể rời khỏi điện.
Trên tiệc, mỗi người một tâm trạng khác nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-quoc-su-xinh-dep-nhu-hoa/5000892/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.