Sáng hôm sau, cô thức dậy, đã nhận được một tin nhắn rất dài.
“... Dương Tú Uyên, tôi là vợ Vũ Đạt..."
Đọc được tin nhắn cô chột dạ.
“ Tối qua chỉ là khởi đầu của cô thôi, cô thừa biết một người quê như cô sống ở cái Thành phố này cũng chẳng giàu hơn ai đâu ngày hôm qua có vài tên cảnh cáo cô chính là tôi ra tay đó. Cô lấy quyền gì mà vẫn còn liên lạc với chồng tôi từ bây giờ tôi không muốn cô liên quan bất cứ gì về anh Đạt nữa, nếu cô tái phạm tôi sẽ cho thiên hạ thấy cô là một người ngoại tình trước khi anh Đạt ly hôn với cô đấy xem cô còn mặt mũi nào nhìn mặt gia đình cô nữa không, nhớ đấy."
Thì ra chính Đường Bích Vân là người thuê người để hành hung cô đêm qua. Đang trong suy nghĩ bỗng điện thoại lại reo nhìn thấy là số của Tiêu Vũ Đạt cô quyết định nói cho rõ ràng cô chẳng muốn phiền phức thêm nữa.
- Anh gọi em có chuyện gì không?
- Tú Uyên, anh chỉ muốn hỏi thăm em thôi.
- Vũ Đạt, anh đừng liên lạc với em nữa, anh càng làm thế thì em càng chán ghét anh thêm thôi giữ cho nhau sự tôn trọng nhất định đi.
- Anh...
- Tất cả những việc này là do anh gây ra, bây giờ anh cũng có con trai mình rồi, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa.
Bỗng Tiêu Vũ Đạt im lặng rồi nói:
- Bích Vân sinh con trai, nhưng con trai...không giống anh.
Cô im lặng rồi cúp máy, cô không muốn dây dưa với anh ta mãi.
Hôm nay cô về quê thăm ba mẹ và em gái cũng lâu rồi cô không về thăm gia đình từ lúc ba cô khỏi bệnh đến nay cô vì chú tâm vào công việc nên chẳng có thời gian. Cô đã gửi tiền về để xây nhà mới cho gia đình, rộng rãi, thoải mái hơn trước. Cô giờ đây sống quá đầy đủ quá hạnh phúc.
Vừa về đến cổng nhà thấy mẹ đang quét sân cô chạy nhanh đến ôm bà thật chặt.
- Mẹ ơi con gái của mẹ về rồi đây.
- Tiểu Uyên về rồi đó à công việc con thế nào sao hôm nay lại về mà không báo cho cả nhà biết vậy.
- Dạ hôm nay con được nghĩ phép nên về với ba mẹ. À ba và tiểu My đâu rồi mẹ.
- Ba con trong nhà còn em con đi học rồi chiều sẽ về thôi mẹ con mình vào nhà thôi ba con thấy con về chắc vui lắm.
Cô và mẹ đi vào nhà thấy ba đang ngồi sopha uống trà cô chạy nha nhanh đến bên ông.
- Ba à con gái ba về rồi đây dạo này sức khỏe ba tốt không?
- Con gái ba về rồi sao, ba rất nhớ con đó, sức khỏe ba tốt nhiều rồi con cứ tập trung cho công việc đi ba mẹ rất tốt mà.
- Dạ con về có mua rất nhiều đồ bổ cho ba mẹ, ba mẹ dùng hết cứ nói con nhé.
- Mua làm gì tốn kém vậy con ba mẹ ổn mà.
- Không sao mà ba con gái làm có tiền cũng chỉ mong lo được cho ba mẹ và em mà cuộc sống con hiện tại rất tốt ba mẹ đừng lo..
Cô trò chuyện cùng ba mẹ và ăn cùng gia đình bữa cơm tối đầy vui vẻ và hạnh phúc lâu rồi cô mới được như thế. Buổi tối cô đi dạo xung quanh làng xóm đang đi thì gặp cô hàng xóm hỏi:
- Tú Uyên, sao chồng không về hả con? (lại là hàng xóm nhiều chuyện)
- Con ly hôn rồi, được 1 năm rồi, không ai nói cô biết à?
- Trời làm sao cô biết được, vậy nó bỏ con à?
- Dạ, chồng con bỏ con đó cô, nhờ vậy là bây giờ con mới có thể đi làm, xây nhà cho ba mẹ.
Đối với mấy người hàng xóm nhiều chuyện nhà cô đừng ngồi giải thích với họ làm gì, cô bây giờ chẳng ngại bị cho là một đời chồng. Đối với cô bây giờ chỉ cần ba mẹ, em cô mạnh khỏe là quá đủ rồi.
Chiều hôm sau cô vào lại thành phố để sáng đi làm lại, sáng hôm ấy một bạn nhân viên đã mang cho cô một ly campuchino nóng.
- Chị Tú Uyên , anh Vỹ Hiên mua cho chị nè.
- Bạch Vỹ Hiên à?
- Dạ.
- Chị làm gì thích uống thứ này.
- Dạ anh ấy kêu gửi cho chị.
Cô chợt cười nhìn ly campuchino, bỗng tự nhiên thấy lòng nhẹ nhàng, cô lại nghĩ đến cái tên Bạch Vĩnh Kỳ, không biết anh đang làm gì giờ này, kế hoạch sắp tới của cô phải diễn ra thế nào?
- Tú Uyên, 2 ngày nữa có một lô phụ kiện và thiết bị điện tử nhập từ Nhật, bên khách hàng cần chúng ta bảo lãnh giúp, em xem có cách gì không? (Giám đốc hỏi cô)
- Vậy lô Mercedes thì sao anh?
- Lô này còn tầm 5 ngày nữa, em lên kế hoạch đi nhé!
Cô bắt đầu bắt tay vào công việc, gọi điện thoại mọi mối quan hệ, ở đây chẳng phải hàng giả, buôn lậu gì nhưng muốn thông qua chốt cũng phải tinh tế lắm.
Buổi chiều khi cô ra về cô bỗng gặp Bạch Vỹ Hiên.
- Tú Uyên, anh có bó hoa tặng em, tối nay về nhà anh nha.
- Vỹ Hiên, anh đang nghĩ gì trong đầu anh vậy, sao anh có thể theo đuổi lộ liễu vậy?
Cô bỏ đi.
- Tú Uyên, em thôi đi, thật ra chúng ta đã lên giường cùng nhau rồi anh thích em thì anh tiến tới với em, hay em cũng từng qua tay anh trai anh?
- Chuyện đó hoàn toàn không liên quan tới anh, và em không có tâm trạng để đi ăn, anh thông cảm.
Bạch Vỹ Hiên chạy theo nắm tay cô ghì lại, cố ôm cô vào lòng.
- Tú Uyên nghe này, anh chưa bao giờ thấy nhớ ai nhiều như nhớ em cả, dù sao đêm đó.
- Bạch Vỹ Hiên, anh đừng nhắc nữa được không, đáng ra người mà theo anh là em chứ?
- Anh...
- Nhưng em nói rồi, lúc đó là lúc chúng ta không kiểm soát được, em xin lỗi anh rồi đúng không? Và khi em cảm thấy em không có tình ý với anh em sẽ không thể để anh thêm hy vọng nào cả.
- Em thích Bạch Vĩnh Kỳ à? Chức vụ cục trưởng có vẻ thu hút em.
- Em chẳng thích ai hết, anh mau mà quay về với Mã Châu Anh đi.
Cô cầm bó hoa của Bạch Vỹ Hiên rồi đem đến sọt rác trước mắt quăng vào. Cô đồng ý bản thân mình có dễ dãi khi đó với Bạch Vỹ Hiên nhưng cô nhận ra mình không thể tiếp tục lần 2 cảm giác không có cô chắc chắn sẽ dừng lại.
Không ngờ sau hôm đó Bạch Vỹ Hiên tìm cách hãm hại cô,anh ta thuộc kiểu đàn ông không đạt được mục đích thì liền trở nên bẩn tính đây mà. Người xấu hay tốt lúc này là lúc nhận biết rõ nhất, nói về cách chơi và hành xử thì Bạch Vỹ Hiên thua xa Bạch Vĩnh Kỳ là điều chắc chắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]