Trên xe cô thở dài, lòng cứ nặng trĩu, cô buồn, cảm thấy hụt hẫng vì người đàn ông cô yêu lại vậy, lại cố tình chủ động xin số điện thoại để ngủ với nhau. Lời nói của cô mà anh xem như gió thoảng mây bay vậy hả Bạch Vĩnh Kỳ? Anh nắm lấy tay cô. 
- Tú Uyên, em sao vậy, sao em không nói chuyện với anh. 
- Em mệt. 
- Hồi hôm em còn sung lắm mà? 
- Không sao, em nằm ngủ chút thôi. 
- Em giận anh hả? 
- Không, ai dám giận anh. 
- Em mà không dám à? 
Cô im lặng, về nhà cô đi vào nhà một mạch, cơm cô không thèm nấu luôn, không có làm vợ làm người yêu, làm tình nhân gì nữa hết, lúc này cô muốn dẹp hết đi. Cô vào thay đồ đi tắm, cô điên tiết quá chọn tiếp một váy ngủ sexy màu đỏ, chọn hẳn quần ren đỏ cho nổi bật cô đóng cửa phòng cái rầm. 
- Tú Uyên, em làm sao thế hả? 
Cô mặc kệ, tới lượt anh đi tắm, cô bật ti vi lên, nằm nghiêng một bên, tay chống lên đầu cô bật hết kênh này đến kênh khác, nhưng không có hứng xem bất cứ thứ gì, lúc anh đi ra vừa tắm xong, anh quấn khăn ngay phần dưới, một khăn lau đầu. Anh đi ra kéo tấm rèm ban công lại. 
- Tú Uyên, có gì em phải nói ra, đừng có thái độ vậy. 
-...... 
- Tú Uyên. 
Bạch Vĩnh Kỳ bắt đầu tức điên hét lên.. 
- Em im lặng như vậy, em không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722067/chuong-27.html