Hôm nay Vĩnh Kỳ có việc ở cơ quan nên báo về muộn tầm 10h. Lúc 9h30 cô đã xuống dưới chung cư chờ sẵn, vì cô nhớ anh lắm rồi chỉ cần thấy là chạy đến ôm lấy anh ngay thôi.
Đang đi qua đi lại cô chăm chú bấm điện thoại thì ngước mặt lên thấy:
- Vũ Đạt...anh làm gì ở đây vậy?
- Tú Uyên , em sống ở đây à?
Cô lật đật cầm chặt điện thoại lại thì Vũ Đạt giật lại.
- Màn hình điện thoại em là thằng chó nào vậy hả, đây là vết bớt trên ngực phải của em mà?
Cô giật nhanh điện thoại lại.
- Trả điện thoại đây, anh nói ai là thằng chó hả?
- Tú Uyên, em được lắm, mới đây em đã ăn ngủ với người khác rồi à.
- Anh biến đi!
Cô quay đi thì anh ta nắm tay lại.
- Tú Uyên, chúng ta chỉ mới chia tay có 1 năm thôi, mình trở lại như trước được không em?
- Vũ Đạt, anh nghĩ anh là ai vậy?
- Tao là chồng cũ mày đó.
- Đúng, chồng cũ và đã ly hôn, tôi có cuộc sống của tôi, anh có vợ và con của anh. Tôi và anh không liên quan gì cả. Anh hiểu chứ?
- Tú Uyên, anh và em chưa thể kết thúc được, chúng là ta của nhau, anh là người đàn ông đầu tiên của em mà, em không nhớ hả?
- Anh im đi Tiêu Vũ Đạt tôi nghe mà thấy kinh tởm quá, tôi không hiểu sao ngày xưa có thể sống và chịu đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722066/chuong-28.html