Sáng hôm sau, buổi sáng 6h cô còn lơ mơ thấy Vĩnh Kỳ xếp đồ vào vali cô bật ngồi dậy.
- Vĩnh Kỳ, tối qua mình đã hòa rồi mà sáng nay anh dọn đi là sao?
Anh quay lại nhìn cô cười:
- Sao em không ngủ chút đi.
- Là sao, anh không ở với em nữa hả.
- Lại suy nghĩ lung tung, anh đi công tác Thiên Tân 2 ngày, cảng ở đó cần xem xét một số vấn đề, anh phải đi gấp.
Cô đi tới ôm anh.
- Không được, không thể nào xa anh 2 ngày được.
- Uyên Uyên chỉ có 2 ngày thôi mà, anh sẽ về sớm nhất, gọi facetime cho em từng phút từng giây, đi tắm cũng gọi luôn được chưa nào?
- Không mà em xin anh, em không quen.
- Uyên Uyên, đừng như vậy, anh cũng nhớ em thật sự, nhưng anh còn công việc, cả đôi vai gánh vác hơi bị lớn đấy bảo bối.
- Vĩnh Kỳ, nếu xong sớm anh về với em nha. Hứa đi!
- Được rồi, anh hứa, anh đi nha bảo bối!
Nụ hôn tạm biệt rời xa nhau 2 ngày khiến cô như một người mất hồn vậy cô không thể làm bất cứ một việc gì ra hồn, đến giám đốc còn chửi cô vì không tập trung, hợp đồng soạn phải sửa đến 3 4 lần. Cô như phát điên rồi. Đêm đến cô nhớ anh đến phát điên, gọi điện thoại cho anh nhưng anh lại bận họp ca đêm, không thể nghe máy được, cô nhắn tin cho anh rất nhiều:
- Bạch Vĩnh Kỳ, em nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722063/chuong-29.html