Chương trước
Chương sau


Lúc Tú Di gần 1 tháng...

Tạm biệt Tô Châu nhé, nơi mà những chiếc lá mùa thu rơi đầy khắp con phố cổ, tạm biệt những làn gió thu nhẹ nhàng mang theo một nỗi buồn vô tận, tạm biệt những cơn mưa rào khiến tim cô thổn thức nhớ anh ngày đó. Tô Châu lúc nào cũng mang một nét đẹp hút hồn, nhẹ nhàng, mang một nỗi nhớ vô tận. Nó như một kỉ niệm đẹp nhất, là nơi mà bao bọc che chở cô khi cuộc sống cô bế tắc lâm vào đường cùng, nơi mà khi cô chạy trốn Bạch Vĩnh Kỳ vẫn không thể thoát nổi sự quan tâm âm thầm lặng lẽ của anh. Cô yêu nơi này, cũng cảm ơn nơi này vì tất cả.

Sau khi Tú Nhiên được gần một tháng, cô được sắp xếp về Thượng Hải lại, căn biệt thự của Vĩnh Kỳ đã được sắp xếp gọn gàng hết tất cả mọi thứ, chỉ chờ đợi mẹ con cô vào ở. Cô cũng ý thức được việc lấy lại dáng sau khi sinh, nên việc ăn uống, vóc dáng cũng không phải quá khó khăn.

Cô và anh vẫn chưa một lần nói chuyện với nhau, cô còn không biết mở lời với anh sao nữa.

Ngày hôm ấy, khi ra khỏi nơi làm, Vĩnh Kỳ đã tắt máy điện thoại lúc này chỉ muốn về nhà với con, anh cũng muốn có một cuộc nói chuyện với Tú Uyên về tất cả, chưa bao giờ ngồi trên xe mà Vĩnh Kỳ nôn nóng về nhà đến vậy.

- Cục trưởng dạo này anh khác quá.

- Tạo sao anh nói vậy?

- Đi làm về chỉ muốn nhanh được về nhà, miệng thì cứ cười mỉm, dạo này con huýt sáo các kiểu nữa, tôi thấy như hai con người khác.

- Cậu lại nói hay lắm, tôi giờ đã có vợ và con rồi, phải khác chứ, hơn nữa tôi có con gái sau này phải dạy dỗ nó nên người nữa.

- Cục trưởng, có con gái nguy hiểm lắm, nó như quả bom nổ chậm không biết khi nào nổ nữa.

- Cậu nói vậy là sao?

- Tôi có đứa cháu gái mới 15 tuổi thôi, phổng phao đẹp gái, đi học lại bị bạn trai trong lớp dụ dỗ làm chuyện bậy bạ, đùng một phát con bé có thai 5 tháng ba mẹ ngã ngửa khóc hết nước mắt.

Bạch Vĩnh Kỳ nghe nói vậy gương mặt thay đổi khó chịu, ngồi thẳng dậy:

- Nếu mà thằng nào làm thế với con gái tôi, tôi sẽ giết chết không tha.

- Cục trưởng, không thể giết người dễ dàng như vậy, trên đời này còn nhiều thể loại lắm, thể loại sở khanh ăn chơi đàn đúm, thể loại đào hoa sát gái cướp trinh con nhà người ta rồi bỏ. Thể loại lên giường một lần nữa, mấy thằng này là cặn bã của xã hội, tôi cũng hận mấy thằng này.

Bạch Vĩnh Kỳ nhìn tài xế chớp chớp mắt rồi cười nhạt.

- Cậu đang nói tôi à?

Tài xế giật mình.

- Dạ không cục trưởng tôi chỉ nói mấy thằng kia thôi, cục trưởng thì khác.

- Tôi khác gì hả, nói gì nói tôi phải bảo vệ con gái mình, thằng nào mà léng phéng tôi đập hết. 18 tuổi mới được có bạn trai, không được đi chơi khuya, không được yêu đương sớm, nhất định tôi sẽ giữ cho con đến cùng.

Một tên sát gái ngày xưa như Bạch Vĩnh Kỳ bây giờ khi có con gái lại muốn giữ cho riêng mình, không muốn ai đụng đến. Bạch Vĩnh Kỳ đã thay đổi thật rồi.

Khi về tới nhà thấy con ngủ, Tú Uyên thì mặc đồ thể thao ôm sát người chạy bộ, thân hình lúc này cũng dường như săn chắc nhưng tròn trịa làm Vĩnh Kỳ nhìn rất lâu mới rời mắt, anh không ngờ Tú Uyên lấy lại dáng nhanh như vậy.

- Vĩnh Kỳ.

- Hả, anh...đây!

Bạch Vĩnh Kỳ tự nhiên lắp bắp, trán đổ mồ hôi hột.

- Nãy giờ anh đứng nhìn lén em phải không?

- Anh đâu có, em nói gì buồn cười vậy, em là vợ anh mà, thích thì nhìn thôi chứ?

Cô đi lại trước mặt anh rồi tháo chiếc caravast cho Vĩnh Kỳ, cởi nút áo sơ mi cho anh.

- Nay em pha nước sẵn rồi, anh vào tắm rửa đi rồi ăn cơm, em đợi anh nãy giờ.

- Tú Uyên, em...

Vĩnh Kỳ lập tức ôm cô vào lòng.

- Uyên Uyên, anh nhớ em!

- Em cũng vậy, nhưng mai mới là đầy tháng của con, em muốn tối nay chúng ta ngồi lại nói chuyện hết cho nhau hiểu, anh đồng ý không.

- Anh...đồng..ý!

- Giờ anh đi tắm đi nhé, suốt gần 1 năm nay không có vợ bên cạnh rồi, giờ em sẽ chăm sóc cho anh.

- Uyên Uyên...anh!

- Anh đi tắm đi.

Vĩnh Kỳ nắm tay cô lại...

- Nhanh đi em còn chờ! (cô nói)

Ngay lập tức Vĩnh Kỳ tắm nhanh như một cơn gió, lại bỏ qua bước thưởng thức bồn tắm do Tú Uyên pha nước sẵn, khi vào thì thấy Tú Uyên ngồi đưa chiếc nôi ru con, tự nhiên lòng anh thắt lại, thật sự bây giờ ai ai cũng trưởng thành, ai ai cũng đã từng vấp ngã, giờ đây tìm được hạnh phúc rất khó, Vĩnh Kỳ nhìn Tú Uyên yêu thương không rời, trong mắt anh Tú Uyên vẫn xinh đẹp như xưa, cái nét của một người phụ nữ sau sinh con bỗng trở nên nhẹ nhàng cuốn hút như thế. Ngày xưa anh cứ nghĩ nếu mình có rung động đi chăng nữa, chắc chắn rung động trước một người cá tính mạnh mẽ. Nhưng đến khi trái tim anh hoàn toàn chinh phục bởi Tú Uyên, anh nhận ra gu của mình thật ra rất đơn giản chẳng qua bấy lâu vẫn chưa gặp đúng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.