Triệu Nhị Ngưu tức điên rồi, trong lòng vừa đau vừa giận, gần như sắp mất lý trí.
Cũng không biết mình đi hướng nào, đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ.
Ám vệ Tam đi theo phía sau, thấy Triệu Nhị Ngưu hùng hổ tựa trâu rừng, nghĩ thầm.
“Ngốc Ngưu này, chắc không làm việc gì ngu ngốc chứ!”
Ngươi đã nói là ‘ngốc Ngưu’, làm chuyện gì đều không phải là việc ngốc sao?
Triệu Nhị Ngưu một đường chạy ra khỏi cửa thành, đi về phía rừng cây.
“Hừ, ta biết ngay mà!”
Phẫn hận đá vào gốc cây.
“Hừ! Thấy ta dễ bắt nạt!”
Ngồi dưới đất, mắng.
“Trầm Trọng Sơn, ngươi mẹ nó không xứng làm người!!! Phá hủy cô nương tốt nhà người ta!!”
Hồi đầu lại nghĩ tới mình.
“Ta thật sự là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc!”
Ám vệ Tam ngồi xổm trên cây, giật nhẹ khóe miệng, thầm nghĩ Triệu Nhị Ngưu này đúng là lớn mật, dám mắng Trầm Trọng Sơn như vậy, chỉ sợ thế gian này cũng chỉ có mình ngươi mà thôi, trong lòng nhất thời đối Triệu Nhị Ngưu bắt đầu sinh ra sùng bái.
Triệu Nhị Ngưu mắng được một hồi, liền thấy toàn thân nóng lên, cảm giác thiếu thiếu khó chịu, bèn cởi áo ngoài ra.
“Sao bỗng dưng lại nóng thế a?”
Nóng, nóng quá, nóng đến mức như bị hỏa thiêu, khó nhịn sờ sờ ngực, nơi đó như có một luồng hỏa nhiệt đang bừng cháy dữ dội.
“Sao lại nóng như thế? Thật là khó chịu!!!”
Đi được vài bước, Triệu Nhị Ngưu dần dần thở gấp, nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-bao-uyen/2159004/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.