Mộ Dung Dục nhìn Triệu Nhị Ngưu ngây người trước mặt, trong lòng nghẹn một hơi thật to, muốn cười lại không dám cười, thẳng đem khuôn mặt tuấn tú nghẹn thành đầu heo.
Triệu Nhị Ngưu làm sao nhìn ra được nỗi khổ của Mộ Dung Dục, ngây ngốc ngồi tại chỗ, tuyệt không biết nên làm cái gì, nên biểu hiện như thế nào.
“Cạch~”
Cửa phòng đóng kín bị đẩy ra, một trận gió đêm mát lạnh thổi vào, tâm Triệu Nhị Ngưu lạnh lẽo, giương mắt nhìn lại.
Đặt trên cạnh cửa là một đôi tay trắng nõn thon dài, tư thế đẩy cửa ưu mỹ, thấm vào gió vài phần hương thơm, liền thấy một mỹ nhân chậm rãi đi vào, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt thủy nhuận, thần sắc hàm oán hàm sầu, chọc người yêu thương.
“Ca ca~”
Môi son khẽ mở, tự tự như ngọc.
Mộ Dung Dục lập tức đứng dậy đi qua, đỡ lấy Trầm Tư Kính hiện vận nữ trang, sắc mặt lo lắng nói.
“Kính nhi sao lại ra đây? Thân mình đỡ hơn không?”
Khóe mắt Trầm Tư Kính giật giật vài cái, giương mắt, ôn nhu nói.
“Tốt hơn nhiều rồi, ta thấy trời đêm thật đẹp, muốn ra đi dạo.”
Đảo mắt nhìn sang Triệu Nhị Ngưu, hỏi.
“Ca ca có khách tới sao?”
Mộ Dung Dục liền đỡ Trầm Tư Kính ngồi xuống.
“Vị này là Triệu công tử, là…..”
Giả bộ tạm dừng, chuyển sang đối Triệu Nhị Ngưu nói.
“Đây là muội muội ta.”
Triệu Nhị Ngưu nhìn nử tử dịu dàng yếu đuối trước mặt, nàng xinh đẹp như vậy, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uyen-bao-uyen/2159002/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.