Sau khi Diệp Tuy biết chuyện này thì im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Bán Lệnh, thật ra thì chàng có chủ ý gì?”
Bắt đầu từ khi hắn nói muốn dẫn Tôn Trường Uẩn đến đạo Giang Nam, nàng đã mơ hồ cảm thấy dường như hắn đã đưa ra quyết định nào đó.
Vốn nàng còn tưởng rằng quyết định này là khảo hạch Tôn Trường Uẩn hay gì khác, không ngờ... Bán Lệnh lại vượt qua cửa ải kia của bản thân, bằng lòng cho Tôn Trường Uẩn gọi là tiên sinh.
Thật ra thì ba năm Tôn Trường Uẩn đi theo Bán Lệnh ở Nhạn Tây Vệ đó, Bán Lệnh thay thế Tạ Giới đã qua đời dạy dỗ Tôn Trường Uẩn, mặc dù không xưng là thầy, nhưng lại thực sự có ơn làm thầy.
Nhưng Tôn Trường Uẩn là đệ tử của Tạ Giới, mặc dù Bán Lệnh dạy Tôn Trường Uẩn nhưng không tự cho mình là tiên sinh, Tôn Trường Uẩn đương nhiên cũng không thể xưng hô như vậy.
Nàng biết hắn đang cố kỵ điều gì.
Cố kỵ Tạ Giới đã qua đời, càng cố kỵ chuyện thân phận đốc chủ Đề Xưởng sẽ mang đến phiền toái cho Tôn Trường Uẩn.
Nàng nhìn thấu nhưng không nói ra, cho nên từ trước đến giờ cũng không hỏi đến chuyện này, nhưng bây giờ Bán Lệnh lại nói ra một câu như vậy.
Uông Ấn gật đầu: “Đúng vậy, A Ninh hiểu ta nhất, chắc chắn đã chú ý.”
Dứt lời, hắn cúi đầu ngửi hương trà Diệm Khê, trong đầu xuất hiện dáng vẻ Tôn Trường Uẩn kích động, giống như còn có thể nghe ra tiếng gọi “tiên sinh” hết lần này đến lần khác của y.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593073/chuong-943.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.