Uông Ấn nắm tay nàng, khóe môi hơi cong lên, trong mắt có ý cười rõ ràng: “A Ninh, bổn tọa tin rằng hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. Lần đi đến Đạo Giang Nam cùng nàng này, bổn tọa... quả thật là vô cùng mong chờ.”
Một hai hôm nay, hắn vẫn luôn nhớ đến chi tiết đêm đó, hận không thể thời thời khắc khắc dính lấy A Ninh.
Trước đó hắn nghe người ta nói, giữa vợ chồng như keo với sơn, dù trên mặt mang vẻ lạnh lùng lãnh đạm nhưng trong lòng lại không như thế.
Hai người có tính cách và hành xử khác nhau, cho dù là vợ chồng, nói gắn bó như keo sơn đúng là phóng đại quá rồi.
Đến khi hắn tự thân trải nghiệm mới biết câu nói đó không hề giả... Hắn muốn có nhiều thời gian ở cùng với A Ninh, không nghĩ đến chuyện Đề Xưởng, không nghĩ đến chuyện trong triều nữa, chỉ muốn thấy người trước mắt này.
“A Ninh, giờ bổn tọa mới biết cái gì gọi là sa vào thanh sắc.” Uông Ấn khẽ vuốt ve tay nàng, giống như ngộ ra điều gì nói.
Người đó là A Ninh thì hắn sẽ thật sự ngày ngày chìm đắm.
Tim Diệp Tuy bỗng đập nhanh, bĩu môi, cuối cùng chỉ nói: “Bán Lệnh...”
Người xưa nay trầm mặc ít nói đột nhiên nói ra những lời này, khiến người ta luôn cảm thấy như mang theo tình ý vô hạn, vô tình lay động trái tim nàng, khiến nàng mất hết lực chống đỡ, sao còn có thể nghĩ ra năm hai mươi sáu Vĩnh Chiêu có chuyện gì xảy ra nữa chứ?
Uông Ấn buông tay nàng ra, nghiêm mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593047/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.