Phủ nhà họ Uông bốn mùa hoa nở, trong phủ cũng căn cứ vào mùa hoa mà bố trí thành vườn thược dược, vườn bích hà, vườn hàn mai, vân vân... các vườn này đều được sắp xếp tôi tớ bị loại từ Đề Xưởng.
Lúc này, trong một gian phòng bên trong vườn hàn mai truyền ta tiếng bàn luận xôn xao. Có điều người tập trung nói chuyện ở đây cũng không phải tôi tớ vườn hàn mai mà là đám người Chu thái y.
Chu thái y ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói rằng: “Lão phu nói thẳng, ta cho rằng đã đến lúc chuẩn bị một hôn lễ thực sự cho đốc chủ và phu nhân rồi.”
Đốc chủ và phu nhân đã thành thân gần bảy năm, hiện tại thời cơ rất thích hợp, đốc chủ và phu nhân có thể động phòng, đương nhiên cần một hôn lễ chân chính.
Mặc dù Chu thái y không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của ông, vẻ mặt Quý ma ma và Triệu tam nương trở nên hơi xấu hổ, nhưng sau đó liền nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Không sai, hôn lễ chân chính này mang ý nghĩa trọng đại, cũng là cho đốc chủ và phu nhân một niềm vui bất ngờ, để thúc đẩy tình cảm của bọn họ. Các ngươi cảm thấy việc này có được hay không?” Mộc đại phu hỏi.
Hôn lễ đương nhiên chỉ là một tín hiệu, có thể cho đốc chủ và phu nhân thuận nước đẩy thuyền mà... ừm, viên phòng.
Hiện nay tuy đốc chủ và phu nhân đã cùng chung chăn gối, nhưng vẫn không tiến sâu thêm một bước.
Mộc đại phu vẫn luôn nhớ tới hôm Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593038/chuong-908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.