Bởi vì Hiền phi rất ít giao du với bên ngoài cho nên vị trí của cung Thọ Khang tương đối vắng vẻ, gần như là ở chỗ sâu nhất trong hậu cung, ngay tại phía trước cung Trường Xuân hay còn gọi là lãnh cung.
Diện tích cung Thọ Khang rất lớn, nhưng nội thị và cung nữ trong điện lại ít hơn so với những cung điện khác, khiến nơi này có vẻ trống trải tĩnh lặng.
Vào ban đêm sẽ luôn có một vài tiếng nức nở từ truyền đến từ cung Trường Xuân phía sau. Trong đêm đen lạnh lẽo nghe như tiếng quỷ khóc trong đêm, có cảm giác u ám đáng sợ không thể nào diễn tả.
Khi vừa chuyển tới cung Thọ Khang, Trịnh Thụy đã cảm thấy vô cùng sợ hãi. Mỗi khi màn đêm buông xuống, cậu ta sẽ trốn vào trong chăn run cầm cập, luôn cảm thấy tiếng khóc thút thít quanh quẩn bên tai, gần như cả đêm đều không được yên giấc.
Bây giờ, khi nghe thấy tiếng nức nở kia, tuy lòng vẫn còn sợ nhưng cậu ta không còn trốn trong chăn run rẩy nữa, cũng có thể bình yên ngủ một giấc đến sáng mai.
Quỷ khóc có cái gì đáng sợ? Lòng người mới đáng sợ.
Lúc này Trịnh Thụy đứng trong chính điện của cung Thọ Khang, cung kính nói với Hiền phi: “Hiền mẫu phi, lần này đã khiến người phải ngọc lòng rồi, hài nhi vô cùng cảm kích.”
Hiền phi ngồi ngay ngắn tại nơi cao nhất trong điện, sắc mặt lạnh nhạt, tựa như không thèm để ý Trịnh Thụy vừa nói gì, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Ừ.”
Bà ta nhìn cái trán đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/593037/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.