Lúc rời khỏi cung Khôn Ninh, bước chân của Tống Loan không khỏi hơi liêu xiêu.
Nàng ta biết rõ, nhắc đến vu cổ trước mặt Vi hoàng hậu là kế sách nhà họ Cố buộc phải làm, cũng có thể nói là một đòn cuối cùng của nhà họ Cố.
Nếu thắng thì nhà họ Cố khôi phục vinh quang ngày trước, nếu thua thì nhà họ Cố thật sự sụp đổ.
Cho đến giờ, nhà họ Cố đã không còn bất cứ đường lui nào nữa. Nhà họ Cố từng vô cùng hiển hách này đã sa sút đến mức khiến Tống Loan kinh hồn bạt vía.
Biết rõ đây là một canh bạc, nàng ta cũng phải bấm bụng bất chấp tất cả. Thay vì cùng nó suy bại không ngừng nghỉ, chi bằng dốc sức đánh cược một lần.
Nàng ta bước từng bước rất nặng nề và chậm chạp. Không biết vì sao, nàng ta đột nhiên nghĩ đến cha mình.
Sau khi Cố Kính Chỉ chết, Tống Loan từng về nhà mẹ đẻ một lần. Khi nàng ta sắp rời đi, cha nàng ta đã gọi nàng ta lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Cuối cùng ông thở dài, nói: “Con là người phụ nữ của nhà họ Cố…”
Nàng ta đã gả đến nhà họ Cố được sáu năm, con cái đều đã biết gọi mẹ nên nàng ta đương nhiên là người phụ nữ của nhà họ Cố rồi. Nhưng sao cha nàng ta lại nói câu này?
Tống Loan nghĩ mãi mà không hiểu. Song, từ đó trở đi, thái độ của bên nhà họ Tống liền thay đổi, tuy không làm chuyện gì quá đáng nhưng thái độ đã trở nên lạnh nhạt rõ ràng.
Đến đây, nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592975/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.