Uông Ấn ngây người nhìn hồ nước, căn bản là không thể có bất cứ phản ứng nào.
Hồ nước rất trong, hiện rõ tất cả dưới mặt nước.
Rõ ràng là thứ hoàn toàn quen thuộc, nhưng bây giờ lại lạ lẫm như vậy, lạ lẫm giống như là ảo giác.
Uông Ấn ngẩn người nhìn dưới mặt nước, luôn nghi ngờ có phải bản thân đã nhìn nhầm không.
Phù dung sớm nở tối tàn, dù thời gian ngắn ngủi nhưng vẫn xuất hiện.
Nếu không phải bản thân hắn vẫn luôn nhìn sự thay đổi của nó, nếu không phải cảm giác này vẫn còn y nguyên thì hắn sẽ ngỡ rằng mình đang nằm mơ.
Uông Ấn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, hơi thở đột nhiên trở nên thô và nặng nề, rốt cuộc hắn đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi… “cái đó” của hắn đã có sự biến đổi.
Uông Ấn hít một hơi thật sau, thử ổn định trái tim đang đập như gõ trống của mình, nhưng vẫn vô cùng khẩn trương.
Hắn đã cảm nhận được nó: Đúng vậy, hiện tại chính là dáng vẻ thường ngày của nó. Nói một cách chính xác hơn, gần hai mươi năm qua, nó đều có dáng vẻ này.
Tuy nhiên, vừa rồi nó đã biến đổi! Sau gần hai mươi năm, cuối cùng nó đã có sự biến đổi!
Chỉ là chớp nhoáng, chỉ là một lần hay tình huống gì?
Một Uông Ấn xưa nay vốn lạnh lùng trấn tĩnh, lúc này lại trở nên khiếp sợ xen lẫn với kinh ngạc và vui mừng khôn tả. Trái tim hắn giống như đang dập dờn trong gió, liên tục xao động, bồng bềnh không rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592969/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.