Vĩnh Chiêu Đế nổi giận đùng đùng, trên khuôn mặt còn toát ra sát khí rõ mồn một. Ông ta nhìn Uông Ấn với vẻ khó mà tin được và hỏi: “Ngươi nói gì?”
Nét mặt không hề thay đổi, Uông Ấn nói lại những lời ban nãy một lần nữa: “Hoàng thượng, thần không làm những chuyện đó, thần không muốn cáo bệnh từ quan. Thần… vẫn mong hoàng thượng khai ân, xin hoàng thượng cho thần được chấp chưởng lại Đề Xưởng.”
Hắn nói rõ từng câu từng chữ, Vĩnh Chiêu Đế cũng nghe rõ từng chữ từng câu.
Hắn không những không tuân theo cách xử lí của ông ta mà còn mơ mộng hão huyền, lại còn muốn chấp chưởng Đề Xưởng lần nữa.
Vĩnh Chiêu Đế giận quá hóa cười, đường pháp lệnh trên mặt hằn rất rõ bởi nụ cười này: “Ái khanh, khanh nói thử xem, lí do là gì?”
Rốt cuộc Uông Ấn đang nghĩ gì mà dám nói như thế? Hắn dựa vào cái gì mà đưa ra đề nghị được chấp chưởng lại Đề Xưởng?
Thật nực cười, quá nực cười!
“Hoàng thượng, thần trấn giữ Nhạn Tây Vệ bốn năm qua, từng đẩy lùi dịch bệnh, dẹp yên nạn trộm cướp, kìm hãm Đại Ung, công lao và vất vả đều có cả. Thần không sai người ám sát Ngu Đản Chi, cũng không cố tình gài bẫy sát hại những binh sĩ đó. Thần không hề làm những việc này, sao lại nói là thần có tội?” Hắn đáp.
“Được, được lắm, còn gì nữa?” Vĩnh Chiêu Đế hỏi tiếp, mu bàn tay đã nổi gân xanh.
Chẳng lẽ Uông Ấn đã đến cái tuổi này, làm đến vị trí này mà còn nghĩ đơn giản rằng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592919/chuong-789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.