Khi đoàn người Uông Ấn và Diệp Tuy về đến Kinh Triệu thì đã vào độ cuối xuân, đương nhiên là không còn cảnh xuân muôn hoa đua nở nữa.
Gần tới Kinh Triệu, Uông Ấn ra khỏi xe ngựa, đổi thành cưỡi ngựa, nhìn thấy cổng thành cao vút được canh phòng nghiêm ngặt phía xa xa. Hắn hơi híp mắt lại, vẻ mặt cũng có thêm một nét xao động lạ thường.
Xa cách hơn bốn năm, cuối cùng hắn đã trở lại Kinh Triệu.
Cổng thành vẫn sừng sững và uy nghiêm như cũ, tỏ rõ khí thế của kinh đô. Bên ngoài cổng thành vẫn là rất nhiều người dân đang xếp hàng để vào thành, cho thấy sự phồn hoa hưng thịnh của kinh đô. Và có cả những hộ vệ canh giữ cổng thành rất trang nghiêm.
Tất cả đều không khác gì bốn năm trước, không khác gì thời điểm hắn vẫn còn ở Kinh Triệu.
Sự khác biệt có chăng là trong bốn năm xa cách, hắn đã không còn là đốc chủ Đề Xưởng nữa, mà là đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ.
Tuy Kinh Triệu không phải quê hương của hắn, nhưng hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp rất nhiều người ở đây. Nơi này đã chứng kiến những thăng trầm, quyền thế và sự huy hoàng của hắn trong mấy chục năm qua. Nơi đây có ý nghĩa rất lớn đối với hắn.
Mặc dù không phải quê hương nhưng vẫn là quê hương.
Người ta thường nói “càng về gần đến quê hương thì tâm trạng càng bồi hồi”, nhưng càng gần Kinh Triệu, trong lòng hắn lại càng bình tĩnh.
Cho đến khi có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của hộ vệ canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592912/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.