Ba ngày sau, tất cả các quan viên và binh sĩ của Đại An và Đại Ung đều tập trung tại trung tâm của thành Vĩnh Châu.
Sau khi ký tên xong vào bản quốc thư cuối cùng, binh sĩ Đại An nhanh chóng rời đi tiếp quản từng cứ điểm quan trọng của thành Vĩnh Châu.
Còn Đồ Kiêu cũng được binh sĩ Nhạn Tây Vệ đẩy ra, chầm chậm được đẩy tới trước mặt Đậu Hiến.
Kể từ sau lần gặp mặt vào mười ngày trước, Đậu Hiến không đi thăm Đồ Kiêu nữa.
Đây là lần thứ hai ông ta nhìn thấy Đồ Kiêu. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, dáng vẻ của Đồ Kiêu không có gì thay đổi, mặt mày vẫn mang theo vẻ ốm yếu nhợt nhạt.
Đậu Hiến tiến lên mấy bước, nắm lấy tay Đồ Kiêu giống như lần trước và nói: “Đồ thủ lĩnh, giờ bổn quan dẫn ngài về nước. Ngài yên tâm, hiện tại đã không ai có thể làm ngài bị thương được nữa.”
Nói rồi, ông ta liếc nhìn Uông Ấn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ngay sau đó, ông ta thu lại ánh nhìn, cười nói: “Đồ thủ lĩnh, lần trước ngài hỏi ta về khổng tước bảy màu của Linh Hựu, nhưng không biết ngài canh cánh nhất điều gì về Linh Hựu?”
“Đậu đại nhân, lần này về Đại Ung, con nai rừng mà ta săn được lúc trước đã rất ngoan ngoãn rồi phải không?” Đồ Kiêu nói với giọng điệu không khác gì trước đây.
Nghe thấy câu này, nỗi lo lắng trong lòng Đậu Hiến liền biến mất, nét mặt càng thêm nhẹ nhõm.
Tất nhiên, đây là mật hiệu khác, là mật hiệu mà chỉ có ông ta và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592873/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.